“Có vẻ như mình càng cận kề cái chết thì kho tàng huyết mạch càng phát huy được sức mạnh”, Tô Minh tự nhủ trong lòng.
Mà lúc này.
Vẻ mặt Phó Hoành Khôn vô cùng âm trầm.
Ông ta đứng bên cái hố mà nhìn chằm chằm xuống dưới. Ông ta tận mắt nhìn thấy nhát chém dùng toàn lực của mình bị một chiếc khiên đen ngăn lại.
Nhát đao đánh trúng chiếc khiên như chém vào một đám vải bông, không có tý tác dụng nào.
Ông Châu cũng bước đến.
“Dốc toàn lực ra tay, phá vỡ bảo vật phòng ngự kia”, Phó Hoành Khôn trầm giọng nói: “Tên nhãi đó chưa chết!”
Ông Châu không lên tiếng mà dùng hành động thực tế.
Ngay sau đó.
Hai người, một quyền, một chưởng, một kiếm, một đao đồng loạt tấn công.
Mỗi lần tấn công đều dùng toàn lực.
Mỗi lần đều đánh thẳng vào chiếc khiên đen.
Hai người tấn công liên tục hơn 10 lần.
Vẻ mặt càng lúc càng âm trầm, cuối cùng trở nên vặn vẹo.
“Đệt!”, Phó Hoành Khôn chửi bậy, khuôn mặt trở nên dữ dằn.
Đúng lúc này.
Đột nhiên.
Chiếc khiên màu đen biến mất.
Ngay khi đó.
“Chết đi!”, giọng nói uy phong khiến người ta cảm thấy áp lực của Tô Minh vang lên.
Vết thương của anh đã khỏi rồi.
Chân khí cũng đã hồi phục.
Hơn nữa còn trở nên càng mạnh hơn.
Sức mạnh, thị giác, thính giác, lực khống chế của cơ thể, lực phòng ngự, cường độ khí huyết, sức sống đều tăng lên một bậc.
Dưới sức ép của cái chết, sự dung hợp giữa kho tàng huyết mạch và Tô Minh trở nên chặt chẽ hơn một chút, nhưng chỉ cậy cũng đã đủ để anh biến đổi.
“Hộc…”
Cùng với tiếng hét của Tô Minh, Thiên Vẫn kiếm xông thẳng từ dưới lên trời.
Kiếm khí dày hơn, mạnh hơn, tốc độ cũng nhanh hơn.
Tô Minh cũng phi ra khỏi hố.
Cả người không vết thương.
Chỉ là người anh đầy máu tươi, còn những vết rách, vết đâm thê thảm lúc trước đã biến mất, vô cùng kỳ lạ.
Trong chớp mắt, ông Châu và Phó Hoành Khôn đều cảm nhận được sự uy hiếp từ anh.
Hai người giật lùi lại.
Cùng lúc đó cùng dùng toàn lực mà tấn công.
“Rẹt…”
Luồng chân khí tỏa ra từ tay ông Châu như hóa thành tia sét kêu lên lách tách khiến người ta cảm nhận được rõ ràng sức mạnh hủy diệt từ nó. Khi luồng khí tức hủy diệt đó được đẩy lên đến đỉnh điểm thì ông ta đẩy nó về phía Tô Minh.
“Vút!”
Phó Hoành Khôn cũng không kém, mặc dù ông ta không thể thi triển Tù thiên chỉ nữa nhưng thanh đao trong tay ông ta lại như đang kêu gào.
Thanh đao vung lên mang theo âm thanh rền rĩ, Phó Hoành Khôn thi triển đao pháp khủng bố, nhát đao như hóa thành mãnh thú vẫy vùng, nhe răng giương vuốt lao về phía Tô Minh.
Ngay sau đó.
Thiên Vẫn kiếm của Tô Minh và luồng chân khí sấm sét cùng nhát chém khủng khiếp của Phó Hoành Khôn đâm vào nhau.