Đây cũng coi như là sự trừng phạt rồi. Dù sao thì sân võ đạo vẫn chưa bị đào lên, hơn nữa đám người này thật sự không biết nguồn gốc sâu xa của sân võ đạo này.
“Cô thật ghê tởm”, Tô Minh quay đầu quét nhìn Nhan Nguyệt ngã quỵ trên đất, như người mất hồn.
Chỉ với câu nói này thì kết cục của Nhan Nguyệt chắc chắn sẽ rất thê thảm.
Không cần Tô Minh ra tay, đám người Chu Tiến vì muốn lấy lòng Tô Minh nên cũng khiến Nhan Nguyệt và tất cả mọi người có dây dưa với cô ta sống không bằng chết.
Đồng thời lúc này…
Đột nhiên…
Một đường ánh sáng màu tím từ xa bắn tới.
Màu sắc thuần túy.
Xoay chuyển không ngừng…
Khí tức bao trùm…
Khiến người khác cảm thấy ớn lạnh.
…
Ánh sáng màu tím hướng về phía sân võ đạo Tạo Hóa.
Tất cả mọi người đều theo bản năng nhìn về phía đó.
“Không… Không xong rồi! Sân võ đạo Tạo Hóa… Không xong rồi”, Nhan Sở Ngọc thấp giọng nói, ánh mắt phức tạp.
“Không phải đâu! Sân võ đạo Tạo Hóa quả thật có bảo vật nhưng bảo vật đó ở trong bia đá ở trên sân võ đạo chứ không phải là ở bên dưới lòng đất đâu”, Tô Minh nhìn Nhan Sở Ngọc, nói.
Đây là thiên nữ Tạo Hóa nói.
“Vậy tại sao gần đây lại có thần quang từ dưới lòng đất nổi lên?”, Nhan Sở Ngọc kinh hãi, nói với vẻ khó tin.
“Đó là vì bảo vật trong bia đá trải qua hàng tỷ năm bị xâm chiếm nên có chút khí tức tỏa xuống dưới lòng đất, sau đó gần đây bảo vật cảm nhận được gì đó nên khí tức dưới lòng đất cũng nổi lên”, Tô Minh giải thích.
Sau đó Tô Minh lại nói: “Cô Nhan! Đi thôi! Chúng ta đến sân võ đạo Tạo Hóa nào”.
“Được!”, Nhan Sở Ngọc mặc dù đến tận bây giờ vẫn chưa biết rõ về thân phận của Tô Minh nhưng những người có mặt ở đây đều sợ hãi và kính sợ Tô Minh thì chắc chắn thân phận của anh không đơn giản. Hơn nữa, Tô Minh nói mình và ân nhân Tạo Hóa có mối liên quan với nhau, điều đó chẳng phải nói sân võ đạo Tạo Hóa có cơ hội được giữ lại rồi sao? Lúc này cô ta lại có chút niềm tin, đồng thời cũng thấy cảm kích Tô Minh.
“Cậu chủ Tô! Chúng… Chúng tôi có thể đi cùng không?”, Hương Tuyết Tiên Tử đột nhiên nói, trong giọng nói đầy vẻ cầu xin. Hương Tuyết Tiên Tử đáng thương lúc này có ba phần oán trách, ba phần sợ hãi và một chút nũng nịu…
“Tùy các người!”, Tô Minh nói xong thì cất bước đi, còn Nhan Sở Ngọc đi bên cạnh anh.
Đám người Hương Tuyết Tiên Tử, Diêu Kinh Hồng đều liếc mắt nhìn nhau, sau đó dùng vội thuốc trị thương rồi vội vã đi theo đám Tô Minh và Nhan Sở Ngọc.
Lúc này, cả Ngưỡng Thiên Thành đều vô cùng chấn động.