Nếu quỳ xuống chắc chắn không chỉ là vấn đề của thể diện.
Càng là vấn đề tâm cảnh võ đạo.
“Nhận tôi làm đồ đệ? Bà còn chưa xứng, quỳ xuống xin lỗi là được rồi”, tuy nhiên, điều mà mọi người không ngờ tới là… Tô Minh thậm chí còn chẳng mảy may cân nhắc, liền đáp lại một câu này!!!
Không xứng?
Trực tiếp sỉ nhục Trần Thanh Minh là không xứng.
Đây là muốn cùng Trần Thanh Minh không chết không thôi mà!
Đứng ở đằng xa, Trương Thiên Nhẫn muốn nói gì đó nhưng lại do dự, nếu có thể, ông ta vô cùng không hy vọng Tô Minh và Trần Thanh Minh ầm ĩ tới mức không chết không ngừng...
Lai lịch của Trần Thanh Minh rất lớn.
Vô cùng không đơn giản.
“Không xứng? Ha ha… không xứng sao?”, vẻ mặt Trần Thanh Minh thay đổi, tiếp đó lại bật cười, cười một cách oán độc mà tàn nhẫn: “Cậu nói không xứng, vậy thì không xứng đi. Nhưng nếu đã không xứng, vậy thì bổn tọa không những không quỳ xuống xin lỗi mà ngay cả tính mạng của cô ta, bổn tọa cũng chuẩn bị đoạt lấy, cậu làm được gì?!!!”
Xé rách da mặt.
Thậm chí không cần thể diện nữa.
Thái độ cứng rắn của Tô Minh hoàn toàn khiến Trần Thanh Minh tức giận.
Cậu là yêu nghiệt đầu tiên trong vạn năm nay thì đã thế nào?
Cậu vẫn chưa trưởng thành.
Huống hồ, cậu chỉ cô độc một mình mà thôi, cậu còn có thể thực sự lật trời sao?
Bổn tọa chính là không cần mặt mũi, muốn chơi xấu đó.
Cậu có thể làm gì tôi?
Khi Trần Thanh Minh vừa bày ra thái độ này, trong chớp mắt tất cả ánh mắt trên sân Linh Võ đang đổ dồn vào bà ta đều trở nên ngây dại.
Cái này...
Làm sao có thể như vậy?
Cũng quá là vô sỉ đi?
Nhưng không ai dám đứng lên nói gì.
Bởi vì danh tiếng của Trần Thanh Minh quá lớn, kẻ đứng phía sau bà ta là tầng võ trung đỉnh cao, vô cùng lớn mạnh.
Không chọc ghẹo nổi.
Trương Thiên Nhẫn cau mày, vừa muốn lên tiếng nhưng đúng lúc này.