Mặt khác, có lẽ là bởi vì cảm giác nguy hiểm tính mạng ép xuống quá nồng đậm, tác dụng của kho tàng huyết mạch như điên lên.
Tô Minh có thể khẳng định, ngay chớp mắt vừa nãy, đột nhiên anh có thể vận dụng kho tàng huyết mạch nhiều hơn một mức độ.
Dưới tình huống anh vận dụng kho tàng huyết mạch, tốc độ, tính mẫn cảm, cường độ thân thể các loại đại khái tăng lên 5 phần.
Mà lực lượng thuần túy hẳn là đạt đến khoảng 45 triệu cân.
Từ 35 triệu lên 45 triệu.
Ha ha ha.
Kiếm lợi lớn.
Trên mặt Tô Minh tìm được đường sống trong chỗ chết toàn là vẻ hưng phấn.
"Làm sao có thể?", nơi xa, con ngươi màu đỏ của Phó Tử Lập dữ tợn lập lòe. Ông ta lẩm bẩm, càng nhiều là không thể tin, trên gương mặt tái nhợt vặn vẹo đầy sự giận dữ và sợ hãi.
Trước đó, khi kiếm mang "Cửu Kiếm Kinh Tiên" của ông ta không đạt được kết quả mong muốn, ông ta lập tức sử dụng "chén Hoàng Tuyền".
Cái chén này ông ta lấy được từ trong di tích của Hoàng Tuyền đại đế.
Theo truyền thuyết, cái chén này do thượng cổ Hoàng Tuyền đại đế tự mình luyện chế.
Phẩm cấp của nó đạt đến thượng phẩm Thần cấp.
Nó đã vượt ra khỏi phạm trù chí bảo một phương của thế giới Tiểu Thiên.
Phó Tử Lập lấy được chí bảo này nhờ cơ duyên trùng hợp, nhưng ông ta chưa từng dùng nó bao giờ.
Một mặt là không dám dùng, sợ dùng sẽ bại lộ khí tức, bị cường giả và thế lực của thế giới Đại Thiên để mắt tới.
Mặt khác là vì sử dụng chén Hoàng Tuyền này tiêu hao rất lớn, cho dù là Phó Tử Lập sử dụng một lần cũng sẽ bị suy yếu vài ngày, cho nên không dồn ép vào đường cùng thì ông ta sẽ không dùng.
Nếu đã dùng thì ông ta xác định mười ngàn phần trăm Tô Minh chắc chắn phải chết!
Nhưng lại tuyệt đối không ngờ.
Đáng chết!
Tại sao lại như vậy?
Ông ta không tiếp thu nổi.
"Mẹ! Bổn tọa cũng không tin!", đúng lúc này, Phó Tử Lập đột nhiên gầm nhẹ: "Tuổi thọ, thiêu đốt đi!"
Đạt đến cấp bậc cảnh giới Chân Hoàng hậu kỳ, tuổi thọ đã lên đến mấy trăm ngàn năm.