Liên tục ba cấp bậc địa, huyền, hoàng đều không thể ngăn cản được.
Cũng may.
Tô Minh đúng lúc ra lệnh ra Thần Khôi.
Thần Khôi đi bên cạnh anh, giúp chia sẻ phần nào.
Dưới tình huống này Tô Minh mới không chết.
“Sảng khoái!”
Không chết, rồi lại được trải qua cảm giác đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết, quả thực là thích vô cùng.
Tô Minh cảm thấy cảnh giới của mình hết lần này đến lần khác được củng cố.
Kho tàng huyết mạnh táo bạo kia dường như cũng có đóng góp, chính bản thân mình còn chưa chuẩn bị tốt đã có thể sử dụng một ít kho tàng huyết mạch. Âm dương nhị khí cũng càng thêm tinh khiết, thuần tuý.
Ngay sau đó.
Tô Minh dừng lại.
Thoạt nhìn không ra hình người.
Toàn thân giống như là vừa bước ra khỏi máy trộn bê tông.
Nhưng, cho dù như thế, khi đôi mắt của Phó Tử Lập đang nhìn chằm chằm anh sắp nổ tung vì kinh hãi, Tô Minh bắt đầu cử động.
Sau vài hơi thở.
Hoàn hảo không chút tổn hại.
Ngoại trừ sắc mặt có chút tái nhợt.
“Ông không giết chết được tôi”, Tô Minh đứng cách Phó Tử Lập một khoảng không xa, mỉm cười nói.
Không hiểu sao nụ cười kia của Tô Minh lại khiến cho Phó Tử Lập cảm giác hoảng sợ đến mức hít thở không thông.
Thậm chí, khiến cho ông ta tỉnh táo lại từ trong trạng thái nhập ma điên cuồng.
Phó Tử Lập xoay người bỏ chạy!
Bởi vì ông ta đã xác định được, bản thân không thể giết được Tô Minh.
Hơn nữa, lúc này ông ta đã hiểu rõ, tất cả đều nằm trong dự tính và sự khống chế của Tô Minh, thật đáng sợ, thực lực của Tô Minh giống như mỗi một giây đều tăng vọt, ngay cả thiêu đốt tuổi thọ, vận dụng chén Hoàng Tuyền, vận dụng Thập Kiếm Vĩnh Hằng, đều không thể giết chết được Tô Minh, vậy thì bây giờ còn có thể làm gì?
Chỉ có bản thân sống sót thì ngày sau mới có cơ hội để báo thù.
Không thể cứ tiếp tục như thế này nữa, nếu không bản thân sẽ bị giết chết.
Trên thực tế, giờ phút này, ở tận sâu trong nội tâm Phó Tử Lập, sự sợ hãi cực hạn đã muốn nói với ông ta rằng, hãy quên mối thù này đi.