Trần Thanh Minh cũng chẳng khá hơn, bà ta phải quỳ xuống xin lỗi Tô Minh!
Ngay khi mọi người trên quảng trường đang chuẩn bị hoan hô.
Tính nghênh đón kỳ tích đến.
Thì chẳng ai ngờ rằng...
Sau khi Tô Minh tiến vào vòng 3 luồng kiếm ý, cũng... Cũng không có rời đi hay nhúc nhích gì.
Mà... Mà... Mà là khoanh chân ngồi xuống.
Anh định tìm hiểu 3 luồng kiếm ý kia?
Đù!
Bịch bịch bịch... Nhiều tu giả võ đạo đều bị anh dọa sốc đến co giật ngất xỉu.
Vu Khung và Trần Thanh Minh thì lại ngẩng phắt đầu lên, mừng rỡ như điên!
Quả thật như từ Địa Ngục lại đến Thiên đường!
Hoàn toàn không cách nào có thể hình dung được cảm xúc lên xuống phập phồng của họ ngay lúc này.
Ha ha ha ha...
Gặp nhiều người kiêu ngạo, nhưng chưa thấy ai kiêu ngạo như Tô Minh!
Đúng, Tô Minh anh ngàn năm khó gặp.
Là yêu nghiệt tuyệt thế vô song.
Bản thân Vu Khung cũng phải thừa nhận mình không thể so sánh với Tô Minh, thua xa không bằng.
Nhưng cho dù như vậy, ngạo mạn đến mức muốn lĩnh ngộ được ba đạo kiếm ý, trước không nói đến việc anh có thể lĩnh ngộ được hay không, cho dù có thể thực sự lĩnh ngộ cũng cần phải có thời gian!
Ít thì cũng phải 8-10 tiếng.
Nhiều cũng phải mất 3-5 ngày.
Anh làm sao có thể phá vỡ tổng kỷ lục vượt qua cầu Linh Võ trong vòng hơn 53 phút đây?
Có chết cũng không thể!
Não bộ có vấn đề à?
“Cái này…”, Trương Thiên Nhẫn sốt ruột: “Cho dù cậu lĩnh ngộ được ba đạo kiếm ý, nhưng thành tích chung của cậu không bằng Vu Khung, theo như đánh cuộc, cậu sẽ chết đó! Người chết rồi, những thứ khác còn quan trọng sao?”
“Tin tưởng anh ta, tin anh ta, tin anh ta…”, Quý Thanh Hòa lo lắng tới đầu đầy mồ hôi, cũng không biết phải làm sao mới phải, trong khi cơ thể xinh đẹp run rẩy vẫn không ngừng nói với chính mình.