“Thiên nữ tiền bối, tôi nên làm thế nào tôi mới cả nhận được ý cảnh chết chóc, huỷ diệt của quy vu trần ai?”, Tô Minh hỏi.
“Trần Thanh Minh đó, theo anh thấy, không hề đơn giản đúng không?”, thiên nữ Tạo Hoá hỏi ngược lại một câu không hề liêu quan.
“Không sai”.
“Vậy tại sao bà ta lại khiêm tốn ẩn mình cả trăm năm trong học viện Linh Võ?”
“Trong học việc Linh Võ có thứ bà ta cần, và học viện Linh Võ này không hề đơn giản như bề ngoài của nó”.
“Rừng Kiếm Bi”, thiên nữ Tạo Hoá tiếp tục nói: “Rừng Kiếm Bi này khá thú vị, quan trọng là, nếu như anh lĩnh ngộ được ý cảnh của “quy vu trần ai”, thì rừng bia kiếm đó sẽ là nơi tốt để tới, vì đó là nghĩa trang tu kiếm của những người mạnh nhất trong lịch sử của cả học viện Linh Võ”.
Hai mắt Tô Minh lại bừng sáng lên.
Anh đã hiểu ra.
Đúng thế!
Còn có nơi nào mang đậm mùi chết chóc, huỷ diệt và trở về cát bụi hơn nghĩa trang nữa chứ!
Tô Minh xuất quan.
Anh rời khỏi Ngộ Đạo Các.
Nhưng anh hành động rất khiêm tốn, thậm chí không có thông báo với bất kỳ ai.
Anh hóa thành một đốm sáng rồi đi về phía rừng Kiếm Bi.
Trước Ngộ Đạo Các.
"Vừa rồi, Ngộ Đạo Các có mở ra à?"
"Hình như có bóng ai đó đi ra từ trong Ngộ Đạo Các".
"Lẽ nào, Tô Minh xuất quan rồi sao?"
"Không lẽ Tô Minh xuất quan thật à?"
Rất nhiều học sinh của học viện Linh Võ nghi ngờ nhìn nhau, tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, bởi vì điều này rất đỗi kinh ngạc.
Cùng lúc đó.
Rừng Kiếm Bi.
"Tô Minh à?", hai ông lão bảo vệ rừng Kiếm Bi hỏi, ánh mắt già nua nghi ngờ nhìn về phía Tô Minh: "Cậu định vào rừng Kiếm Bi sao?"
"Đúng vậy", Tô Minh gật đầu đáp.
"Cũng được, nhưng mà, bây giờ cậu có chắc là muốn đi vào đó không?", một ông lão trong đó tò mò hỏi, cậu ta không phải nên nhận lời thách đấu của Mạnh Lăng trước hay sao?