"Nhóc Bất Tử tầng ba, cậu muốn chết hả!"
"Cút ngay, đúng là láo mà!"
...
Sáu, bảy tên đệ tử ngoại môn của học viện Tiên Lạc lập tức hung hăng nhìn chằm chằm vào Tô Minh, quát.
Tư Sùng Tuấn định nói gì đó, lại sợ hãi không biết mở miệng thế nào. Đặc biệt là lúc này, Cố Mãng cũng nhìn sang.
Tư Sùng Tuấn chỉ cảm thấy cả người như rớt vào hầm băng, không thốt nổi nên lời.
"Thú vị", Diêu Thanh Quân cười cợt, liếc Cố Mãng, ánh mắt kia như đang nói: xem ra tên tuổi của học viện Tiên Lạc cũng chẳng là cái đinh gì, coi kìa, chẳng phải là có người đến khiêu khích à?
Hương Tuyết tiên tử cũng mỉm cười hóng hớt, tò mò liếc nhìn Tô Minh.
"Tôi muốn đến vách núi Vấn Thiên thì phải đi ngang qua đây, nên nhường đường chút", Tô Minh nhàn nhạt nói.
Mà còn rất bình tĩnh.
Nhưng câu ấy lại khiến cho tất cả mọi người trong ngoài đường ranh giới không kiềm nổi hít sâu một hơi!
Tên nhóc ngu ngục kia từ đâu ra thế?
Điên rồi hả?
Nhường đường?
Ha ha...
Giờ bảo vật sắp xuất hiện, đại đạo Vụ Ẩn đã bị trông coi, cậu muốn đi qua? Nghĩ mình là ai chứ?
Người phải biết tự mình hiểu lấy.
Không thì chính là tự tìm đường chết!
"À, đúng rồi, suýt nữa quên, mấy người là đệ tử của học viện Tiên Lạc hả?", sau đó, Tô Minh chợt tiến lên trước mấy bước rồi dừng lại, liếc sáu bảy tên đệ tử ngoại môn kia và Cố Mãng, nói với giọng cực kỳ lạnh nhạt.
Nếu gặp được đệ tử của học viện Tiên Lạc thì ngoài nhường đường ra, tiện thể - giết luôn!
"Đúng vậy, thì sao?", Cố Mãng mỉm cười, vui vẻ nói. Tuy đó là một nụ cười tàn nhẫn, nhưng trước khi bảo vật xuất hiện, tìm chút chuyện vui cũng khá tốt.
Tô Minh lại chẳng thèm để ý đến Cố Mãng.
Hoàn toàn lơ đẹp.
Mà lại nhìn về phía Hương Tuyết tiên tử và Diêu Thanh Quân, nghiêm túc nói: "Hai người chắc hẳn không phải là đệ tử của học viện Tiên Lạc, dù gì cũng không mặc đồng phục, nên cả hai có thể tránh qua một bên không? Tôi có thù với học viện Tiên Lạc, vừa hay gặp phải nên định giết chết bọn họ thu lãi trước. Hai người đứng gần quá sẽ dính máu đó".