Mục lục
Truyện: Đỉnh cấp Tông Sư - Tô Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Đây là một người đàn ông trung niên áo trắng nho nhã, quần áo rất sạch sẽ, chỉn chu, kể cả tóc tai cũng rất gọn gàng. Thậm chí nếu nhìn kỹ thì ngay kiếm ngọc trong tay cũng không vết bụi.   

 

Sau khi ông ta ngồi xuống thì 300 người ở đây đều cung kính nói: “Xin chào Đại Các chủ!”  

 

Hóa ra người này chính là Đại Các chủ.  

 

“Cậu chủ Tô! Ông ta là Đại Các chủ Phùng Giao, cũng chính là sư tôn của Vu Cách và Hoàng Xung”, Ngô Lũng nhỏ giọng giới thiệu cho Tô Minh. Trong lúc nói thì còn dùng ánh mắt thâm sâu nhìn về phía Vu Cách và Hoàng Xung.   

 

Tô Minh thuận theo hướng nhìn của Ngô Lũng thì thấy, Vu Cách và Hoàng Xung đều ở cảnh giới Hồng Mông, là người xuất sắc trong chỗ này. Nhưng hai người này đều ở cảnh giới Hồng Mông tầng hai, ngang tầm Tiêu Hoành, cũng coi như top đầu ở đây, nhưng so với Hồng Nhàn và Đồ Vô Mệnh vẫn kém một chút.    

 

“Mối quan hệ giữa Đại Các chủ và lão Diễm rất không tốt”, Ngô Lũng lại nói, giọng nói nhỏ đi: “Nghe nói năm đó Đại Các chủ suýt nữa chết trong tay lão Diễm, cũng may lão Ngụy ra tay cứu nên Đại Các chủ mới giữ được mạng”.   

 

Lúc này, Đại Các chủ lên tiếng: “Các vị đều là niềm tự hào của Chúng Sinh các, những biểu hiện của mọi người ở buổi tiệc ban nãy bổn tọa cũng nhìn thấy hết rồi. Tiếp theo sẽ là phát chìa khóa. Bổn tọa nói trước, sau khi phát thì chìa khóa gì thì là cái đó, cấm được đánh nhau hay cướp đoạt. Dù sao thì bản thân mọi người như thế nào thì tự rõ”.   

 

Lời nói vừa dứt thì mọi người một phen huyên náo.   

 

Đổi quy tắc rồi sao?   

 

Chỉ có Tô Minh cười lạnh một tiếng với vẻ khinh bỉ.   

 

Đột nhiên đổi quy tắc?  

 

Không được cướp ư?  

 

Chỉ e là nhằm vào mình thôi.   

 

Ông đây biết thừa!  

 

Tô Minh có thể chắc chắn, cái đột nhiên thay đổi quy tắc không phải là kết quả thảo luận trước đó của Chúng Sinh các. Nếu không thì những người trẻ tuổi ở đây sẽ không huyên náo như vậy.   

 

Chắc chắn là vì ban nãy Đại Các chủ nhìn thấy thực lực của mình, vì vậy mới thay đổi.   

 

Chỉ cần mình yên phận, không ra tay, không cướp thì đợi bữa tiệc kết thúc, những người có được chìa khóa đỉnh cấp đều được an toàn trở về, lúc đó mình biết bị lừa thì có thể làm gì được nữa? Lúc đó chỉ biết chấp nhận thôi.   

 

Kể cả là sư tôn Diễm Huyền Kình thì khéo cũng bó tay.   

 

Dù sao thì quy tắc ‘có thể cướp chìa khóa’ chỉ giới hạn ở lúc tổ chức bữa tiệc thôi.   

 

“Phải làm sao bây giờ?”, Mạc Thanh Nhạn nhỏ giọng, nói với vẻ sốt sắng.   

 

“Mặc xác ông ta, cần cướp thì cứ cướp”, Tô Minh cười nói.   

 

Một giây sau Đại Các chủ Phùng Giao bắt đầu phát chìa khóa.   

 

Rất nhanh, tất cả mọi người đều nhận được.   

 

Gọi là chìa khóa nhưng nó chính là một tấm lệnh bài, được làm từ kim loại đặc biệt, trên đó có rất nhiều hoa văn, văn tự khó hiểu, còn có rất nhiều bí thuật điêu khắc, rất nặng. Nếu cầm trong tay thì cho người ta cảm giác cổ xưa.    

 

“Cậu chủ Tô! Anh lấy được chìa khóa thiên phẩm”, Ngô Lũng nhỏ giọng nói, đầy vẻ ngưỡng mộ: “Của tôi là hoàng phẩm. Chìa khóa hoàng phẩm là màu vàng, địa phẩm là màu xanh, thiên phẩm là màu xanh lam, còn thần phẩm là màu tím”.   

 

Chìa khóa trong tay Tô Minh màu xanh lam, còn trong tay Mạc Thanh Nhạn là màu vàng.   

 

Tô Minh gật đầu nhìn hết một lượt.    

 

Phần lớn đều là màu vàng, số ít màu xanh, tầm 10 người màu xanh lam, có 2 người màu tím.   

 

Nói cách khác, có 2 người ở đây có được chìa khóa thần phẩm.   

 

“Cho mình chìa khóa thiên phẩm mà không phải là hoàng phẩm, nghĩ là mình sẽ hài lòng và không đi cướp nữa sao? Chủ ý hay đấy”.   

 

Tiếc rằng mình không chịu, vẫn phải cướp đã!   

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK