Mà Tô Minh chỉ có thể đi theo sau lưng mẹ mình.
Đi ra sau nhà.
Tùy Thanh Liên quay người véo tai Tô Minh: “Tên nhóc thối, con đừng tưởng rằng thực lực mình rất mạnh là bà đây sẽ nuông chiều con nhé, bà đây thấy con coi trời bằng vung rồi đấy!”
Tô Minh có chút hoảng hốt, giống như anh đang trở về những năm ở thành phố Dương Giang trái đất, mỗi lần mẹ muốn mình hoàn thành bài tập về nhà của giáo viên mà suốt ngày véo tai mình.
“Mẹ, rốt cuộc con đã làm gì để ngài Phật gia tức giận vậy...”, Tô Minh vội vàng nói lời ngon ngọt, anh rất hưởng thụ niềm vui gia đình mà người thân mang đến.
“Con nói xem? Cẩn Nhi, Khuynh Thành... Con định ăn nói thế nào?”, Tùy Thanh Liên hừ một tiếng, đương nhiên bà đang nói đến Nam Cung Cẩn và Quan Khuynh Thành, lúc đầu bà còn cảm thấy có lỗi với Nam Cung Cẩn và Quan Khuynh Thành, hai cô gái kia, một người khuynh quốc khuynh thành, một người quyến rũ mê người, ai nấy đều ưu tú, con mình cưới ai bà đều cảm thấy tổ tiên phù hộ, về sau lại biết hai cô gái này đều định đi theo Tô Minh, còn không cần danh phận, Tùy Thanh Liên vô cùng cảm động, đáy lòng còn nghĩ về sau nhất định phải giúp đỡ hai đứa con dâu, nếu như tên nhóc Tô Minh dám bắt nạt hai cô ấy, bà tuyệt đối phải cho tên nhóc này một trận, ai ngờ rằng...
Đây đâu chỉ là bắt nạt thôi?
Có trời mới biết vừa rồi Tùy Thanh Liên nhìn thấy sáu cô gái Ngư Dung Băng ở trong phòng khách, bà đã chấn động như thế nào đâu!
Bà biết con trai mình hơi trăng hoa.
Nhưng...
Không ngờ được là lại trăng hoa đến mức này!
Đơn giản là quá đáng!
Chỉ nói đến sáu cô gái Ngư Dung Băng ở bên ngoài, có ai không phải là khuynh quốc khuynh thành, ngoan ngoãn đáng yêu, thiên phú võ đạo mạnh mẽ đâu…
Đều là hiếm có khó tìm!
Vậy mà tên nhóc hư nhà mình lại gây tai họa cho các cô gái tốt đó?
Tùy Thanh Liên vô cùng tức giận.
“Mẹ, con trai có sức hấp dẫn, cũng không có cách nào cả! Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, tự con có thể xử lý tốt, mẹ cứ đợi sau này được ôm cháu trai, cháu gái đi!”, Tô Minh tiếp tục dụ dỗ.
Sau đó, Tô Minh phải mất đến mấy phút để dỗ mẹ, mới dần dần làm Tùy Thanh Liên yên lòng.
Tùy Thanh Liên buông cái tay đang nắm chặt tai Tô Minh ra, thở dài nói: “Nhóc con, mấy cô bé ở bên ngoài đều là đỉnh cao, nếu thật sự bảo con từ bỏ, con không chịu mà mẹ cũng không nỡ, đều là cô gái tốt, các cô ấy đồng ý theo con, con phải đối xử tốt với các cô ấy, nếu không mẹ sẽ không tha cho con đâu”.
Nói cho cùng, Tùy Thanh Liên vẫn hiểu con trai mình, ngoài miệng thì nói muốn dạy dỗ Tô Minh, nhưng cũng chỉ là nói chơi thôi.
“Ra ngoài đi, gọi các cô ấy vào để mẹ nói việc nhà với bọn họ”, Tùy Thanh Liên lại trừng Tô Minh một cái.