Đồng thời, quy luật sát ý, quy luật ẩn náu gì đó đi kèm trên thân đoản kiếm cũng đều đạt tới trình độ Bát Đoạn trung kỳ thậm chí hậu kỳ.
Tiên nguyên nồng đậm đến mức như hóa lỏng càng tưới đẫm đoản kiếm, khiến mức độ sắc bén và lực phá hủy của đoản kiếm được tăng lên rất rất nhiều. Giữa các làn sóng dao động của đoản kiếm, không gian bị đè ép đến mức xuất hiện gợn sóng lăn tăn như mảnh nhỏ.
Thế nhưng.
Khi tất cả mọi người đều cho rằng Tô Minh phải hoặc là né tránh, hoặc là đến cơ hội né tránh cũng không có mà trực tiếp chết trong tay của người vệ sĩ cảnh giới bán bộ Tiên Hoàng đó, thì Tô Minh đến nhìn cũng không thèm nhìn vệ sĩ bán bộ Tiên Hoàng này lấy một cái. Coi như đối phương không tồn tại vậy.
Thế là.
Trong phút chốc.
"Keng!"
Thanh đoản kiếm đó nhẹ nhàng, chắc chắn cắm vào ngực trái nơi vị trí trái tim của Tô Minh, nhưng, nhưng, nhưng... đoản kiếm đã cắm vào tim Tô Minh rồi nhưng cảnh tượng xuyên qua ngực cắm vào tim trong tưởng tượng lại hoàn toàn không xảy ra, cảnh tượng máu tươi phun ra cũng không hề xuất hiện.
Ngược lại, khoảnh khắc khi thanh đoản kiếm cắm vào lại phát ra âm thanh như kim loại va vào nhau, rất chói tai, hơn nữa, bằng mắt thường cũng có thể thấy, thanh đoản kiếm đó, thanh đoản kiếm cấp độ bán bộ tổ khí đó lại hoàn toàn tới cực hạn chịu đựng, đứt gãy từ giữa.
Điều khiếp sợ hơn là, vệ sĩ cảnh giới bán bộ Tiên Hoàng đó gần như đã chịu phải lực tấn công phản ngược khổng lồ, toàn thân run lên, như chịu một quyền có trọng lượng vô hình đánh mạnh vào, cơ thể lõm vào thành hình cánh cung.
Cánh tay cầm chặt lấy thanh đoản kiếm của cô ta điên cuồng rách toác, xương trắng lộ ra, xé rách da thịt, máu tươi phun trào, vô cùng thê thảm.
"A...", tiếng kêu vạn phần thê thảm đáng sợ của cô ta khiến da đầu người nghe tê rần.
Cường độ thân thể hiện tại của Tô Minh sao có thể để một kẻ hạng kiến bọ cảnh giới bán bộ Tiên Hoàng tổn hại đến được? Trên thực tế, trước ngực của Tô Minh đến rách chút da cũng không có.
Trong thời gian bằng đá đánh lửa, Tô Minh giơ tay lên.
Lặng yên không tiếng động cứ như vậy loáng một cái.
Một ngọn lửa giống như u linh đuổi theo người vệ sĩ bán bộ Tiên Hoàng của Đồng Tinh vừa bị đánh bay đi đó, vừa đuổi tới, vừa tiếp xúc với cô ta, ngọn lửa liền điên cuồng lớn lên, bao phủ cuốn chiếu, chỉ trong một hơi thở đã khiến người vệ sĩ cảnh giới bán bộ Tiên Hoàng đó hóa thành hư vô, bao gồm cả thân thể lẫn thần hồn.
Cả quá trình Tô Minh tiễn vong đối phương ước chừng không đến một phần mười hơi thở.
Quá nhanh rồi.
Vừa đối mặt, người vệ sĩ bán bộ Tiên Hoàng đó đã chết đến mức không thể chết hơn được nữa.
Về phần Đồng Tinh, hiện tại đã chết sững.
Dọa cho thê thảm! Sợ tới mức thiếu chút nữa là thần hồn cũng sụp đổ...
Trong sự khiếp sợ đến cùng cực này, trong đầu Đồng Tinh liền hiện lên một suy nghĩ - phải sống.