“Có lẽ vậy”, Thiên nữ Tạo Hóa thản nhiên đáp một câu: “Tại sao không tự mình giết chết Tô Minh?”
“Hì hì… đây không phải là sợ Thiên nữ người sao? Người rốt cuộc cũng đã từng tiếp xúc với tên nhóc kia, còn quan tâm tới tên nhóc đó như vậy, ngộ lỡ người lưu lại đường lui hay mai phục gì đó trên người tên nhóc đó thì sao?”, Băng Quỷ Đạo Nhân cười tủm tỉm:" Thiên nữ, bất cứ ai cũng có thể xem nhẹ người, nhưng tiểu nhân sẽ không, chỉ nói về thực lực, chỉ nói về thiên phú, trên toàn thế giới này người cũng là số một không thể bàn cãi, tiểu nhân vĩnh viễn sẽ không coi thường người! Mượn tay Luyện Sinh Phù để chém giết Tô Minh, cho dù người có để lại chiêu trò gì, kẻ thua thiệt vẫn là Luyện Phù Sinh, không phải sao? Ổn thỏa là quan trọng nhất”.
“Băng Quỷ, ông thực sự tính toán chi ly từng bước đi, ông biết không? Đây cũng là điểm mà bổn thiên nữ coi thường ông nhất, suy tính, thỉnh thoảng có thể nhưng lại không thể làm cốt yếu. Trong thế giới võ đạo, sức mạnh rốt cuộc vẫn là cái đứng đầu, chứ không phải là tính toán. Phụ đạo cuối cùng vẫn chỉ là phụ đạo, vương đạo vẫn là vương đạo. Hàng tỷ năm trước ông đã bước sai, không ngờ tới, cho tới ngày hôm nay vẫn là như vậy”, Thiên nữ Tạo Hóa thở dài một hơi, có chút coi rẻ, cũng có phần than vãn.
"Câm miệng! Thiên nữ, thực tế chứng minh kẻ thua cuộc là người!”, Băng Quỷ Đạo Nhân rống lên, vẻ mặt vặn vẹo hung tợn.
Sau đó, ông ta giơ tay phất về phía trước lò luyện hồn.
Lập tức xuất hiện một tấm nguyên kính không gian.
Trên nguyên kính không gian lại hiện lên hình chiếu.
Phản chiếu nền văn minh Hàn Uyên.
Có thể thấy rõ rằng trên nguyên kính không gian Tô Minh đã xuất hiện trên bầu trời phía trên nền văn minh Hàn Uyên
Tuy rằng nền văn minh Hàn Uyên là nội thế giới của Băng Quỷ Đạo Nhân, nhưng nó cũng có thể được gửi tới trong hư không. Băng Quỷ Đạo Nhân đã đặt nội thế giới tại hư không quanh năm suốt tháng.
Đương nhiên chỉ với một ý nghĩ của ông ta liền có thể thu hồi nội thế giới trở lại cơ thể mình.
Đây chính là nội thế giới.
Tô Minh lúc này đã tới được khung trời phía trên nền văn minh Hàn Uyên.
“Thiên nữ, tiếp theo tiểu nhân sẽ cùng người xem kịch”, Băng Quỷ Đạo Nhân cười nói: “Tiểu nhân đối với người cũng không tệ, toàn bộ hành tung trước khi chết của tên đàn ông kia của người sẽ được chiếu trực tiếp cho người xem, chắc chắn có thể coi như một kỷ niệm suốt đời”.
Nền văn minh Hàn Uyên.
Hơi thở lạnh băng vô tận lúc nào cũng tuôn trào như một cơn sóng thần, đây là thiên đường của tu giả võ đạo thuộc tính hàn băng.
Băng cung.
Tình trạng vết thương của Cốc Ngưng Băng ngược lại đã tốt hơn một chút, chỉ là cái giá phải trả cũng rất lớn, vì ủy thác Phù Sinh Ngục ám sát Tô Minh, cô ta đã hao phí toàn bộ tích lũy trong hàng trăm nghìn năm qua của Băng Cung, có thể gọi là một nghèo hai trắng. Trong trường hợp này muốn chữa lành vết thương nặng của cô ta là vô cùng khó khăn, khoảng thời gian này cô ta gần như dựa vào việc thiêu cháy tuổi thọ để trị thương.
Đúng vậy, là thiêu đốt tuổi thọ.
Tuổi thọ là một thứ tốt, chỉ cần đốt cháy nó, không chỉ có thể gia tăng thực lực trong khoảng thời gian ngắn, cũng có thể dùng để chữa lành vết thương, có thể nói là toàn năng.
Nhưng thiêu đốt tuổi thọ để trị thương hiển nhiên phải trả một cái giá rất lớn, trong thời gian ngắn ngủi một hai tháng, Cốc Ngưng Băng đã đốt hết khoảng 500 triệu năm tuổi thọ của bản thân mới có thể hồi phục được khoảng 30% thương tích.
500 triệu năm!
Một con số khiến con tim cô ta rỉ máu, phải biết rằng, căn cứ theo thực lực của cô ta, nếu tương lai không tiếp tục đột phá, tuổi thọ của cô ta đại khái cũng chỉ còn khoảng 1 tỷ đến 1,5 tỷ năm nữa mà thôi.
Vậy mà đã đốt cháy mất ⅓.
Cái giá này không thể gọi là lớn nữa.
Cũng chính vì thiêu cháy quá nhiều tuổi thọ đến nỗi Cốc Ngưng Băng xem ra đã có chút già nua.