Không thể nhịn được nữa, Vũ Bất Bại cố gắng phản bác lại một câu: “Tiền bối, chưa chắc gì Tô Minh đã chết trong đó, có lẽ kỳ tích sẽ xảy ra…”
“Chó má! Người xưa đã nói trong mười ngày không thể ra khỏi làng Mai Cốt thì chắc chắn sẽ chết! Có biết tại sao không? Bởi vì trong làng Mai Cốt, mười ngày lại có một trận bão Mai Cốt, trong cơn bão đó, chẳng ai có thể sống nổi. Thằng nhãi từ đâu đến đã vào làng Mai Cốt gần nửa tháng, chắc chắn đã trải qua cơn bão Mai Cốt, ông nói cho tôi nghe xem nó sống kiểu gì? Lấy cái gì để sống? Hả?”, Tử Hỏa Ưng lại càng tức điên lên, có thể nói là rít gào khàn cả giọng, lông chim màu đỏ tím trên người cũng dựng lên, như thế sẽ ra tay đập chết Vũ Bất Bại bất kỳ lúc nào.
“Cái này… Cái này… Ừm…”, Vũ Bất Bại lập tức cạn lời, không biết phải nói cái gì, cũng chẳng cần phải nói cái gì.
Theo bản năng, Vũ Bất Bãi nhìn về phía làng Mai Cốt.
Vừa nhìn lại.
Vũ Bất Bại lập tức há to miệng!
Không chỉ mình ông ta, những người khác của Võ Tông cũng vô tình hoặc cố ý nhìn về phía cổng làng Mai Cốt… Sau đó bọn họ đã trông thấy cái gì?
Có… Có… Có người ra khỏi làng Mai Cốt ư?
Tô Minh? Không phải Tô Minh thì còn ai vào đây nữa?
Tô Minh lại… Lại có thể sống sót quay ra?
“Đứng nghệt mặt ra đó làm gì thế? Vũ Bất Bại, tại sao lại không nói tiếng nào!”, bởi vì bấy giờ Tử Hỏa Ưng không nhìn thấy Tô Minh đang bước ra từ làng Mai Cốt, thế nên nó cực kỳ khó chịu khi Vũ Bất Bại đột nhiên nghệt mặt ra, há miệng đầy kinh ngạc trông cứ như một kẻ ngu.
Người như thế mà cũng xứng làm đại trưởng lão? Dẫn dắt cả Võ Tông ư?
“Tiền bối, người… Người quay lại xem làng Mai Cốt… Làng…. Cổng làng!”, Vũ Bất Bại run rẩy nói, chẳng hiểu sao sắc mặt lại đỏ lên, xúc động như thể sẽ ngất bất kì lúc nào.
Tử Hỏa Ưng quay cái đầu to tướng của nó sang.
Đập vào mắt chính là một thanh niên chậm rãi bước ra từ trong làng.
Tử Hỏa Ưng cũng ngơ ngác.
Quá mười ngày rồi, làm sao mà sống sót trở ra được như thế?
Hoàn toàn không thể xảy ra được!