Thấy thật sự sắp bị mở ra một lần nữa.
"Nằm mơ!", đôi mắt Quý Thanh Hòa đỏ lên, dưới sự tuyệt vọng, thống khổ, hối hận, áy náy, cô ta càng điên cuồng vận chuyển chân khí, cuối cùng cũng có một chút xíu khả năng giãy giụa ra khỏi giam cầm.
Cùng lúc đó.
"Cộc cộc cộc..."
Đột ngột, một tiếng bước chân không đúng lúc vang lên.
Đầu nguồn.
Chính là Tô Minh.
"Tô Minh, đi mau!", toàn thân Quý Thanh Hòa run lên, đôi mắt trừng lớn, giọng nói khàn đi...
Cô ta không thể ngờ được trong tình huống này lại gặp lại Tô Minh.
Đáng chết.
Tô Minh cũng sẽ chết trên tay tộc Quỷ Hư.
"Người không ra người quỷ không ra quỷ, nếu đã bị giam cầm trong bí cảnh trăm triệu năm thì cứ thành thật ở lại trong đó đi, hà tất phải nghĩ trăm phương ngàn kế xuất hiện làm người buồn nôn làm gì chứ? Huống hồ, mày quỷ khóc sói gào quấy rầy đến tao bế quan", Tô Minh nhìn thoáng qua Quý Thanh Hòa, cho cô ta một ánh mắt an ủi. Tiếp theo, Tô Minh nhìn sang gương mặt quỷ khổng lồ không ngừng ngọ nguậy bên trên cửa bí cảnh, thản nhiên nói.
Không hề cho đối phương có cơ hội mở miệng.
Tô Minh lại nói: "Nếu đã muốn đi ra ngoài như vậy thì để tao giúp mày đi."
Vừa dứt lời.
Tô Minh đã đứng thẳng trước cửa bí cảnh.
Hành động còn nhanh hơn chạy mười ngàn lần.
Anh giơ tay lên, túm lấy cửa bí cảnh.
"Á!", cửa bí cảnh bị tay Tô Minh xuyên thủng... Sau đó truyền đến một tiếng kêu già nua, quỷ quyệt, đau đớn, khiếp sợ, thảm thiết, chính là tiếng kêu của gương mặt quỷ khổng lồ kia, cũng chính là vị lão tổ của tộc Quỷ Hư.
Trong nháy mắt.
Một giống loài có hình người trông như bộ xương khô mặc áo bào đen cứ thế bị lôi ra từ trong cửa bí cảnh.
Bị Tô Minh ghì cổ.
Mặt đối mặt Tô Minh.
Một gương mặt da bọc xương già nua, sắc mặt màu xanh tím, hốc mắt đặc biệt trũng xuống xuất hiện. Ánh mắt màu máu vô cùng đặc biệt, tuyền một màu đỏ tươi như máu, không phân ra lòng trắng và lòng đen.
Trường bào màu đen trên người cũng không phải là quần áo, giống một loại lông thú, dập dờn những mũi nhọn màu đen không ngừng đung đưa.