Thậm chí, nếu Tô Minh hoặc đám người Diệp Mộ Cẩn nhỏ nhen thì chỉ cần dùng một ngón tay cũng có thể di chết đám người họ rồi.
Bỗng nhiên đám người Diệp Đức Thắng thấy ngạt thở.
Vô vàn cảm xúc như hối hận, kinh hãi, không dám tin, đau khổ, đố kỵ đang giằng xé họ khiến họ không kìm chế được mà run lẩy bẩy.
“Có lẽ người mà ông cụ Diệp nhắc đến không phải là Tô Minh?”, Diệp Đức Thắng run rẩy nói, đang giằng xé nội tâm thì…
Đúng lúc này…
“Chào ông! Mộ Cẩn!”, một giọng nói từ bên ngoài vang lên.
Đó là Tô Minh!
Tô Minh cách một hai năm lại đến nhà họ Diệp, thời gian vừa rồi mặc dù ở Đế Thành nhưng anh luôn ở viện võ đạo nhà họ Diệp.
“Cậu chủ Tô…”, Diệp Đức Thắng quay đầu lại. Lúc nhìn thấy Tô Minh thì ông ta không kìm nổi mình, toàn thân như mềm nhũn, hối hận đến nỗi chỉ muốn đập đầu vào tường.
Đám con cháu nhà họ Diệp, đám tộc trưởng và người thừa kế của các gia tộc đồng minh đều quỳ sụp xuống đất, sợ đến nỗi mất hồn.
“Sao thế này?”, Tô Minh quét nhìn đám người Diệp Đức Thắng, hỏi.
Diệp Mộ Cẩn lao về phía trước Tô Minh rồi ôm chặt lấy anh.
“Lần sau anh đừng mạo hiểm như vậy nữa. Nếu anh chết thì em phải làm sao?”, Diệp Mộ Cẩn vùi đầu trên vai Tô Minh rồi cắn chặt vai anh, vừa cắn, nước mắt vừa tuôn rơi.
Từ khi nhận được tin Tô Minh bị nhốt trong tháp Bát Môn Quang, cảm xúc của cô ta vẫn vô cùng phức tạp, dường như sắp sụp đổ nhưng cô ta vẫn cố kìm chế.
Lúc này thì không thể kìm chế được nữa, cô ta kích động mà bật khóc thành tiếng.
“Anh xin lỗi!”, Tô Minh vỗ nhẹ lên đầu Diệp Mộ Cẩn.
Một lát sau Diệp Mộ Cẩn ngẩng đầu lên lau nước mắt, trên khuôn mặt xinh đẹp lại toát lên nụ cười lạnh lùng. Sau đó cô ta chỉ vào đám Diệp Đức Thắng, nói: “Họ đều tưởng anh chết rồi nên định rút khỏi nhà họ Diệp, muốn xóa bỏ tất cả quan hệ với nhà họ Diệp”.
“Bụp, bụp, bụp…”, nghe thấy Diệp Mộ Cẩn nói như vậy thì đám Diệp Đức Thắng sợ đến nỗi điên cuồng dập đầu.
“Ố?”, Tô Minh chỉ nói một câu mà không có chút cảm xúc nào.
Anh chưa bao giờ cầu xin tất cả mọi người phải tin và ủng hộ mình trong lúc khó khăn và nguy hiểm nhất.
Ông cụ Diệp và Diệp Mộ Cẩn có thể làm được; Chu Khánh Di, Diệp Phù, Diệp Võ có thể làm được đã là tốt lắm rồi.
Huống hồ đám người Văn Bối Bối và Diêu Chân có thể làm được, đã là vui lắm rồi. Còn đám người Diệp Đức Thắng có kết cục như nào thì anh không quan tâm. Đây là chuyện nội bộ của nhà họ Diệp, anh không muốn nhúng tay vào, Diệp Mộ Cẩn xử lý là được.
“Cút đi! Hãy nhớ, bắt đầu từ hôm nay, các người không có liên quan gì đến nhà họ Diệp nữa. Nếu trong các người có ai dám lấy danh nghĩa của nhà họ Diệp và Tô Minh làm chuyện gì ở bên ngoài thì Diệp Mộ Cẩn tôi bảo đảm, kết cục của các người sẽ vô cùng thê thảm đấy”, Diệp Mộ Cẩn nhìn chằm chằm vào Diệp Đức Thắng, giọng nói vô cùng lạnh lùng.
Cô ta sẽ không ra tay với đám Diệp Đức Thắng nhưng sau này, nếu thế lực nào muốn lấy lòng nhà họ Diệp mà ra tay với đám Diệp Đức Thắng thì cô ta sẽ không ngăn cản, bởi vì cô ta là người hay để bụng.
“Gia chủ…!”, Diệp Đức Thắng sắp khóc đến nơi. Đừng thấy Diệp Mộ Cẩn và Tô Minh không làm gì họ nhưng Tô Minh còn sống, đám người họ rời khỏi nhà họ Diệp và không còn liên quan gì đến nhà họ Diệp thì kết cục sau này cũng chẳng tốt hơn là bao.
Đám người Diệp Đức Thắng thật sự thấy sợ rồi!