Mục lục
Truyện: Đỉnh cấp Tông Sư - Tô Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Bình thường Trần Thanh Minh rất lạnh lùng cao ngạo, chứ đâu có vô liêm sỉ đến mức này.   

 

“À phải rồi! Nếu như bổn tọa bị đuổi thì cũng không có gì làm nữa. Vậy thì bắt đầu từ hôm nay, bổn tọa sẽ tìm một nơi địa hình nhỏ trong không gian gần đây để sáng lập nên học viện Phi Thăng. Ha ha…”, Trần Thanh Minh tiếp tục nói.   

 

Phụ nữ nổi giận thì thật đáng sợ!  

 

Bà ta muốn báo thù, báo thù Lâm Chân Võ và cả học viện Linh Võ.   

 

Báo thù kiểu gì?  

 

Tất nhiên sẽ hủy diệt cả học viện Linh Võ rồi.   

 

Hủy diệt kiểu gì?  

 

Rất đơn giản! Bà ta sẽ tự lập học viện Phi Thăng!  

 

Bà ta vốn có ưu thế, dù sao bà ta cũng có đại lục Tụng Thiên chống lưng. Vì vậy, bà ta sáng lập học viện Phi Thăng thì biết đâu chiêu sinh học viên rồi sẽ cho họ cơ hội được bay đến đại lục Tụng Thiên. Sức hút này quá lớn, sớm muộn gì cũng thay thế học viện Linh Võ.   

 

Sắc mặt Lâm Chân Võ tối sầm lại, ánh mắt nham hiểm, đúng là hận nỗi không thể băm bà ta ra làm trăm mảnh. Người phụ nữ này quả là độc ác.   

 

“Tất cả học viên của học viện Linh Võ nghe rõ đây! Bổn tọa là Trần Thanh Minh, bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ thành lập học viện Phi Thăng. Những ai có mong muốn được bay đến tầng võ trung như đại lục Tụng Thiên hay đại lục Long Viêm thì có thể trực tiếp đến tìm bổn tọa, quyết không từ chối một ai”, Trần Thanh Minh thu hút mọi người bằng chân khí, giọng nói vang vọng cả Linh Võ Thành.   

 

Ngang nhiên nhổ tận gốc căn cơ của học viện Linh Võ.   

 

Bà ta không chỉ muốn cướp học viên mới của học viện Linh Võ ở năm sau mà còn muốn cướp luôn cả những học viên đã vào học viện Linh Võ.   

 

“Câm mồm!”, sắc mặt Lâm Chân Võ lạnh lùng cực độ, sát ý nổi lên nhìn về phía Trần Thanh Minh, quát lớn. Khí tức của ông ta đã tản ra khắp nơi.   

 

“Bổn tọa không câm đấy, ông có thể làm gì? Vẫn là câu nói đó, có giỏi thì ông ra tay đi!”, Trần Thanh Minh không chút sợ hãi, thậm chí còn khiêu khích với giọng khinh bỉ, hỗn láo.   

 

Đúng lúc này, Tô Minh luôn trầm ngâm không nói gì, đột nhiên lên tiếng: “Trần Thanh Minh! Tôi khiêu chiến với bà! Sống chết tự chịu. Bà có dám không?”   

 

Tô Minh vừa dứt lời thì không khí yên tĩnh lạ thường.   

 

Trước đó Tô Minh từng nói, nếu Trần Thanh Minh không chịu quỳ xuống xin lỗi thì anh sẽ lấy mạng của bà ta, không hề nói đùa.   

 

Anh có năng lực đó. Nếu không phải là đám người Lâm Chân Võ xuất hiện chống lưng cho mình rồi làm rối mọi chuyện lên thì Tô Minh đã ra tay từ lâu rồi. Chứ anh đâu còn ‘lịch sự’ như này nữa? Cũng không cần đi khiêu chiến với mụ già này? Bà ta có xứng không?    

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK