Lúc này tốc độ múa kiếm của Tô Minh càng ngày càng chậm, giống như đang dần không biết múa kiếm ra sao nữa.
Nhưng quanh người anh chính là hàng ngàn hàng vạn kiếm đạo, kiếm ý của các tiền bối học viện Linh Võ từ đời này qua đời khác.
Tô Minh đang rong chơi trong kiếm đạo kiếm ý suốt đời của các tiền bối!
Anh càng thêm đắm chìm.
Nhưng cũng không làm mất đi bản thân.
Không bị lạc lối trong thế giới kiếm ý sắc bén này.
Mà là lĩnh ngộ, cảm ngộ, tìm kiếm linh cảm và cấu tạo kiếm đạo của mình.
Bên ngoài rừng Kiếm Bi.
Người đông nghìn nghịt.
Giờ phút này, cả đám đều ngẩng đầu lên!
Ai nấy đều ngây người mở to mắt!
“Động tĩnh trong rừng Kiếm Bi là do Tô Minh tạo ra sao”.
“Rốt cuộc Tô Minh đã lĩnh ngộ được cái gì?”
“Kinh khủng quá!”
“Ông trời ơi!”
“Cảnh tượng huyền ảo này, không phải là thần tiên sắp giáng trần đấy chứ?”
“Kiếm Bi cùng vang lên! Kiếm Bi cùng vang lên trong truyền thuyết!”, một trong hai lão già bảo vệ rừng Kiếm Bi mở miệng nói, cả người run rẩy, cực kỳ kích động: “Lần đầu tiên trong lịch sử học viện Linh Võ của chúng ta, kiếm Bi cùng vang lên!”
Yêu nghiệt.
Quá yêu nghiệt!
So sánh với khoảng thời gian trước, mặc dù Mạnh Lăng cũng lĩnh ngộ ở cổng rừng Kiếm Bi, gây ra rất nhiều chấn động, nhưng cũng chưa tính là gì.
Còn kém xa kiếm Bi cùng vang lên do Tô Minh mang tới.
“Mình biết ngay mà”, tiểu công chúa Cổ Kim rất kích động, vô cùng đắc ý, không nhịn được nhìn về phía Mạnh Lăng, cô ta không thích nhìn dáng vẻ đáng ghét kia của Mạnh Lăng, tuy xếp thứ tư tầng Võ trung bảng Tiềm Long rất đáng sợ, thế nhưng không có nghĩa là anh ta sẽ thắng chắc, hừ.
Quý Thanh Hòa cũng cười, trong đôi mắt đẹp có vẻ kiêu ngạo.
“Tên khốn kia lại lợi hại như vậy? Mạnh Lăng, anh sẽ không thua tên khốn kia chứ?”, Hứa Như Ý không nhịn được hỏi.
Đừng để đến lúc đó không trừng trị được Tô Minh, còn bị Tô Minh trừng trị lại, vậy thì thảm lắm.