Mục lục
Truyện: Đỉnh cấp Tông Sư - Tô Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Huyết mạch song đế chết tiệt gì, còn tưởng là niềm vui bất ngờ gì chứ?”, Tô Minh nói với vẻ chán nản, giọng nói vang vọng trong không gian yên tĩnh.    

 

Lời nói vừa dứt thì…  

 

“Trấn!”, Tô Minh hét lớn.   

 

Khí tức kho tàng huyết mạch trong cơ thể anh lập tức gào thét, sục sôi trong cơ thể anh.   

 

Kho tàng huyết mạch vừa xuất hiện thì Đế Long ban nãy còn uy nghiêm trấn áp đất trời, coi thường tất cả, nhưng giờ đây lại không ngừng run rẩy.   

 

Nó hoàn toàn bị khóa chặt!  

 

Sau đó…  

 

Két, két, két…  

 

Vỡ vụn!  

 

Nó vỡ tan như những mảnh thủy tinh rơi trên mặt đất, vỡ thành từng mảnh nhỏ.   

 

Cách biệt quá lớn, không thể diễn tả nổi.   

 

Trong lòng Tô Minh thấy tiếc nuối, nhìn uy lực kho tàng huyết mạch của mình đúng là vô địch.   

 

Đáng tiếc, đáng tiếc thật.   

 

Tiếc vì kho tàng huyết mạch chỉ kích hoạt một chút và cũng khống chế được một chút.   

 

Mặc dù khí tức của kho tàng huyết mạch mạnh nhưng quá ít, không thể lấy ra để tấn công trực tiếp, cùng lắm là tấn công lúc bị người khác trấn áp thôi. Chỉ thế mà thôi.   

 

“Nếu như có một ngày mình có thể hoàn toàn khống chế được kho tàng huyết mạch, mặc dù chỉ là khí tức của kho tàng huyết mạch thì cũng đủ để diệt cả nền văn minh Xương này rồi”, Tô Minh thầm nghĩ, khao khát cực độ.   

 

Giống như kiểu một ngọn núi vàng chắn ở trước mặt, có nằm mơ cũng mong đào được một ít!   

 

Lúc này, Tô Minh còn đỡ chứ những người khác thì…  

 

Nhìn về phía Côn Thương thì…  

 

“Phụt!”, hắn phun ra ngụm máu, con ngươi màu đỏ tím như sắp rơi xuống đất.   

 

Hắn điên cuồng lắc đầu, điên cuồng gào thét: “Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào…”.   

 

Đúng vậy!  

 

Làm sao có thể thế được?   

 

Huyết mạch Đế Huyết vốn là vô địch, huống hồ còn là song đế?   

 

Nhưng hiện giờ…  

 

Nhị Phó Điện Chủ ngẩng đầu lên, khuôn mặt già nua không ngừng run rẩy, như bị điện giật.   

 

Ông lão Côn U cũng thế…  



“Bố! Bố! Bố ơi! Bố nhìn kìa!”, Tần Lưu Ly kích động như phát điên. Cô ta vui sướng tột độ, lúc này đầu óc trống rỗng, chỉ biết gọi lớn, thậm chí nhảy cẫng lên.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK