Loại chấn động của thị giác và thính giác là không thể diễn tả được.
Trên sân võ đạo, rất nhiều người có chiều hướng bất tỉnh nhân sự.
Nhãn cầu sớm đã bay ra ngoài rìa.
Trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Sao có thể?
Dung khí bán bộ?
Đó là dung khí bán bộ ư!
Tô Minh vậy mà lại sở hữu dung khí bán bộ mà ngay cả Cố Hoàng Sí và Dư Mộc Dưỡng đều không thể lấy ra?
Hơn nữa, hiển nhiên dung khí bán bộ này là do Tô Minh tự mình bồi dưỡng, ngưng tụ ra, bởi vì dung khí bán bộ này hoàn toàn tương thông với khí tức của Tô Minh, là chí bảo bản mệnh của anh.
Một người thanh niên chưa đến 30 tuổi, từng bước từng bước đã bồi dưỡng ra dung khí bán bộ của chính mình rồi?
Tên này… ôi mẹ ơi còn đáng sợ hơn gặp ma giữa ban ngày gấp trăm triệu lần.
“Sao lại thế này?”, Lâm Qua liên tục lắc đầu.
Giờ đã không phải là cảm giác tuyệt vọng nữa.
Mà là cảm giác tê dại khi bị treo lên đánh.
Lâm Qua hắn, bất kì con át chủ bài và niềm kiêu hãnh nào mà hắn có, Tô Minh cũng đều có, hơn nữa lại còn mạnh hơn.
Đẳng cấp nghiền ép càng mạnh.
Giết người không dao.
“Tôi chết tâm phục khẩu phục, tôi chết là đáng đời mà!”, khoảnh khắc tiếp theo, Lâm Qua đang trong cơn tuyệt vọng đột nhiên tự nổ tung. Phải, chính là tự nổ tung chính mình, không phải là tự nổ tung bản thân để tấn công Tô Minh, bởi vì hắn biết như thế cũng là vô dụng.
Hắn chỉ muốn chết.
Căn cơ võ đạo đã bị phế.
Tất cả đều bị phế rồi.
Cũng bại rồi…
Không còn muốn sống nữa!
Chỉ vậy mà thôi!
“...”, Dư Mộc Dưỡng chỉ còn lại sự thù hận đến cực điểm và sự kinh ngạc đến im lặng cực điểm.
Tô Minh đã lấy được nhẫn không gian của Lâm Qua.
Anh thu bia Huyền Diệu về, đạp không trở lại sân võ đạo.
Trở về bên cạnh đám người Cố Hoàng Sí và Nguyên Bảo.
“Cũng may không làm nhục mệnh!”, Tô Minh mở miệng nói.
Mà đám người Cố Hoàng Sí vốn không thể nói được gì cả. Phải, cảm giác như một giấc mơ vậy.
“Tiền bối, còn muốn tiếp tục giao lưu mài giũa không?”, Tô Minh ngẩng đầu nhìn về phía Dư Mộc Dưỡng mà hỏi.
“Ngạn Tự nhận thua. Chúng ta đi!”, Dư Mộc Dưỡng nhìn chằm chằm Tô Minh một cái, sau đó quay người lại quát hàng trăm người của Ngạn Tự kia.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, tất cả mọi người của Ngạn Tự, dưới sự lãnh đạo của Dư Mộc Dưỡng, cưỡi trên thân con hỗn điểu khổng lồ kia.
Biến mất tại nơi cuối chân trời.