Mục lục
Truyện: Đỉnh cấp Tông Sư - Tô Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Lớp phòng ngự thứ nhất sắp vỡ, vậy lớp thứ hai, thứ ba sẽ còn xa sao?  

 

Tô Minh chỉ là đang cứng đầu chống cự thôi!  

 

Đúng lúc này, Tô Minh lại chợt mở miệng:   

 

"Ông già kia, tôi nghĩ rằng với thực lực ý chí văn minh cấp 3 của ông, muốn cắn nuốt và giết tôi thì chỉ cần xuất hiện là tôi sẽ chẳng đỡ nổi một chiêu của ông rồi".  

 

"Nhưng ông lại tốn công mất sức chọn cách dùng dòng dung nham ấy tấn công tôi, nên tôi đoán, chắc ông không thể tự mình xuất hiện trước mặt tôi chứ gì?"  

 

"Vậy nếu nghĩ xa hơn một chút thì tôi đoán, ông đang bị nhốt, hoặc bị một cao thủ đỉnh cấp nào đó phong ấn, chỉ hoạt động được trong một phạm vi nhỏ hẹp ở tâm nền văn minh chết Hoang Diệm".  

 

"Vì vậy, ông muốn tấn công tôi thì chỉ có thể dùng dung nham thôi".  

 

...  

 

 

 

Tô Minh không cho đối phương cơ hội mở miệng, nói tiếp: "Mà ông lại tìm đủ mọi cách, kiên nhẫn đến nỗi cứ cách vài triệu năm lại mở ra nền văn minh chết Hoang Diệm để thu hút một số yêu nghiệt tiến vào khu vực săn bắn của ông, rồi cắn nuốt người ta. Chắc hẳn là vì bản thân ông đã bị thương nặng, cần hấp thu một lượng lớp thể chất đặc biệt và huyết mạch mới có thể nhanh chóng khỏi hẳn".  

 

Tô Minh vừa nói xong.  

 

"Ha ha ha ha...", giọng nói già nua kia chợt cười to, cả nền văn minh chết Hoang Diệm cũng run lên, tiếng cười đầy căm hận và kinh ngạc, nhưng càng nhiều là niềm khao khát muốn cắn nuốt Tô Minh: "Một thanh niên chưa tới 30 tuổi, không những có tư chất biến thái đến nỗi hơn hẳn những yêu nghiệt mà tôi từng nghe, từng gặp. Mà ngay cả tính cách cũng vô cùng đáng sợ. Cậu đoán đúng rồi đó".  

 

"Nếu tôi đã đoán đúng, vậy chỉ cần tìm được ông, đối mặt với một người bị thương nặng và đang bị nhốt thì tôi muốn giết ông, cũng chẳng phải là chuyện xa vời, đúng không?", Tô Minh lạnh lùng nói.  

 

"Ha ha ha ha ha ha...", giọng nói già nua kia sửng sốt, rồi bật cười ha ha, cười rớt nước mắt: "Chàng trai à, cậu là người gan dạ nhất trong số hơn 10 ngàn yêu nghiệt mà lão tổ tôi đã cắn nuốt đấy. Đúng thế, đúng rồi đó! Ha ha ha ha..."  

 

"Thế ư? Tôi rất lấy làm vinh hạnh đó", Tô Minh cười nói.  

 

"Chàng trai, so với việc đứng đó ba hoa chích chòe với lão tổ tôi, thì hay là cố hưởng thụ chút thời gian được sống ít ỏi còn lại đi!", giọng nói kia khinh bỉ nói. Ông ta vừa dứt lời, rắc, rắc, rắc...  

 

Lớp phòng ngự ngoài cùng do thuật Sinh Mệnh Lưu Phóng hình thành lập tức vỡ vụn!  

 

Tầng phòng ngự thứ nhất đã biến mất.  

 

"Hay!", trên không, mấy ngàn yêu nghiệt trong khe không gian đều không hẹn mà cùng hét lên một tiếng, siết chặt nắm tay, hết sức kích động, y như họ mới là người phá hủy tầng phòng ngự thứ nhất của Tô Minh vậy.  

 

Thậm chí, cả đám còn định vỗ tay chúc mừng.  

 

Trái lại, sắc mặt ba cô gái Huyền Sơ Tình đều trắng bệch, lúc này, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần như muốn bật khóc, trông đáng thương đến nỗi khiến người ta đau lòng. Đôi mắt xinh đẹp của ba người nhìn chằm chằm vào Tô Minh ở phía dưới, chỉ biết thầm cầu nguyện trong lòng, chứ chẳng thể làm gì hơn.  

 

"Ha ha ha ha... Chàng trai à, lão tổ đã nói sẽ để cậu hưởng thụ chút thời gian được sống ít ỏi còn lại rồi, thế nào?", giọng nói già nua kia lại vang lên với một giọng điệu đầy chế nhạo và tàn nhẫn.  



Cùng lúc đó, Tô Minh lại không nén nổi bật cười: "Ông già kia, ông sống cả mấy tỷ năm, theo lý thì đã là một lão quái vật biến thái, điều gì mà chưa trải qua, chẳng phải sẽ rất bình tĩnh và chín chắn ư? Sao tôi cứ có cảm giác ông chẳng có tý kiên nhẫn nào vậy? Ông kích động và phấn khích thế là vì tầng phòng ngự thứ nhất của tôi đã vỡ vụn ư? Ông nghĩ nhiều quá rồi đó!" 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK