“Tiền bối, xin người hãy ổn định cảm xúc!”, Tô Minh lên tiếng, như vậy mới có thể phối hợp trị thương.
“Được!”, Hỗn Độn Long Quy dần dần bình tĩnh lại.
Cùng lúc đó, tử khí, hơi thở già yếu trên người Hỗn Độn Long Quy đang dần dần biến mất.
Xung quanh, nhóm Đạm Đài Vô Tình, trâu Âm Dương Tù Thiên đều kích động đến mức muốn khóc rồi.
Có chết họ cũng không dám tin, thương thế và tử khí của sư tôn lại… Lại… Lại có một ngày có thể được trị thương rồi.
Tốt lắm!
Thật tốt!
Qua một lúc lâu.
Tô Minh dừng lại.
“Tiền bối, tôi đã khai thông giảm bớt chút thương thế cho người. Hăng quá hóa dở, hôm nay cứ dừng tại đây trước, sau một thời gian nữa, tôi sẽ ở lại đây, mỗi ngày sẽ dùng chân khí khai thông cho người!”, Tô Minh thu tay về rồi nói.
“Người trẻ tuổi, cám ơn cậu!”, Hỗn Độn Long Quy chân thành nói cám ơn.
Ở phía xa, hổ Huyết Vu kia lập tức đã quỳ xuống đất: “Lúc trước là do ta sai, cám ơn! Cám ơn!”
Hổ Huyết Vu rất kích động, bây giờ, Tô Minh chính là ân nhân cứu mạng Hỗn Độn Long Quy.
Nó nghĩ đến lúc trước lại không phân rõ được trắng đen dùng hơi thở trấn áp Tô Minh, cảm thấy rất hổ thẹn.
Nó lập tức quỳ xuống.
Đối với hổ Huyết Vu kiêu ngạo bằng trời mà nói, đây cũng là lần đầu tiên nó quỳ.
“Không sao, không đánh không quen biết!”, Tô Minh nhìn ra được sự chân thành và nghiêm túc của hổ Huyết Vu, bèn cười nói, ngưng tụ hơi thở và chân khí nâng hổ Huyết Vu đang quỳ đứng lên.
Đạm Đài Vô Tình, Chu Tước Cửu Diễm, trâu Âm Dương Tù Thiên cũng đều kính cẩn, kính trọng, cảm kích cúi người chín mươi độ: “Cám ơn!”
“Tôi là Tô Minh!”, Tô Minh cười nói giới thiệu bản thân.
Anh lại liếc nhìn sang Đạm Đài Vô Tình.
Lẽ thường tình thôi, dung mạo này của Đạm Đài Vô Tình đúng là nổi bật, có thể so với Quan Khuynh Thành.
Nếu để Tô Minh cho điểm, Quan Khuynh Thành là một trăm thì Đạm Đài Vô Tình cũng sẽ là một trăm, chẳng qua là khí chất hai người không giống nhau lắm.
Mấy người Đạm Đài Vô Tình cũng bắt đầu tự mình giới thiệu.