Có yêu nghiệt cỡ nào thì một mình hắn làm sao chống lại được ba thế lực lớn ở Huyền Linh Sơn điên cuồng truy sát chứ?
Cùng thời gian đó, lệnh bài của Phương Ngọc và của ba vị trưởng lão đều tan tành.
Đám đệ tử Phiêu Diểu Tông canh gác đền thờ lúc này đều tái nhợt mặt, sau đó nhanh chóng đi thông báo cho tông chủ.
Rất nhanh, Phó Hoành Khôn- tông chủ của Phiêu Diểu Tông dẫn người đến đền thờ.
“Ngọc Nhi chết rồi sao?”, Phó Hoành Khôn với ánh mắt sốt sắng và điên cuồng, toàn thân không thể kìm chế được sát ý đang sục sôi.
Thiên phú của Phương Ngọc khá tốt, đặc biệt là ở Đao đạo, có thể coi là yêu nghiệt trong yêu nghiệt.
Mười năm trước, Phiêu Diểu Tông đã chắc chắn Phương Ngọc sẽ là thiếu tông chủ. Mấy năm nay cũng nhiều lần đổ máu và mất bao công sức, vậy mà giờ lại chết như vậy sao?
Phó Hoành Khôn không thể chấp nhận được.
“Tông chủ! Việc cấp bách lúc này là phải điều tra ra kẻ nào đã giết Phương Ngọc và ba vị trưởng lão”, một ông lão tóc bạc lên tiếng nói. Ông ta chính là thái thượng trưởng lão, địa vị cũng rất cao, dường như chỉ dưới mỗi tông chủ.
Đúng lúc này…
“Tông… Tông chủ! Gia chủ nhà họ Hồng và tông chủ của Chân Diễn Tông đến thăm”, một đệ tử nhanh chóng chạy vào, cung kính bẩm báo.
“Họ đến làm gì? Để cười nhạo ư?”, Phó Hoành Khôn quát lớn.
“Anh Phó! Phương Ngọc bị thằng Tô Minh giết chết đấy”, lúc này, một giọng nói trầm đục truyền đến. Có thể thấy hai người trung niên này đến rất vội vã, có cảm giác như đi trên không trung. Người này là một người đàn ông trung niên tóc dài mặc bộ đồ màu tím.
“Đúng thế anh Phó! Con trai duy nhất của tôi chết trong tay thằng đó, chắc anh cũng biết chứ”, một người khác cũng lên tiếng nói. Người này mặc bộ đồ màu trắng, râu ria xồm xoàm. Nếu nhìn kỹ thì còn có thể thấy khóe mắt của ông ta có tia máu màu đỏ.
Người đàn ông trung niên mặc bộ đồ màu tím tên là Nam Cung Cù, tông chủ của Chân Diễn Tông.
Còn người đàn ông trung niên mặc đồ trắng chính là Hồng Đông Lập, gia chủ nhà họ Hồng ở Huyền Linh Sơn.
Phó Hoành Khôn nheo mắt lại hỏi: “Hai vị đến có việc gì? Nói thẳng vào vấn đề đi”.
“Mong anh Phó ra tay giết chết thằng khốn đó cho nó không có chỗ chôn thân”, Nam Cung Cù nói.
“Đúng vậy!”, Hồng Đông Lập cũng gật đầu đáp.
“Nực cười! Hai vị muốn báo thù thì sao không tự mình ra tay? Sao cứ phải bổn tông ra tay. Tôi dễ sai khiến thế sao?”, Phó Hoành Khôn cười lạnh một tiếng, nói.
Phải! Báo thù thì nhất định phải báo rồi nhưng cũng không ai muốn mình làm bia đỡ đạn cả.
“Anh Phó! Nếu hai chúng tôi có thể ra tay thì đã ra tay từ lâu rồi. Nhưng giai đoạn này chúng tôi không thể ra tay được”, Hồng Đông Lập cười khổ, nói: “Chân Diễn Tông và nhà họ Hồng đang trong thời kỳ chiêu mộ nên hai chúng tôi không thể rời khỏi chân giới được. Nếu để mấy gia tộc hộ thần biết được thì sẽ thảm lắm”.
Lúc này sắc mặt Phó Hoành Khôn mới khá hơn một chút. Lúc này ông ta mới nghĩ ra, đúng là ba năm tới sẽ là giai đoạn 10 thế lực lớn ở Huyền Linh Sơn được gia tộc hộ thần chiêu mộ.
Chân giới trên thực tế cùng nằm trên trái đất này. Trái đất được chia làm ‘chân giới’ và ‘giới thế tục’.
Giới thế tục chính là những quốc gia như Hoa Hạ, Mễ Quốc, Ưng Quốc, vv…
Còn chân giới được tạo nên bởi hai bộ phận là ‘hạ giới Huyền Linh Sơn’ và ‘thượng giới Thủ Hộ Sơn’.
Chân giới liên kết với khoảng không bên ngoài, nơi liên kết đó được gọi là ‘cửa động hư không’.
Cửa động hư không này không ổn định và rất nguy hiểm nhưng lại có những lợi ích rất lớn.
Nếu như cửa động hư không gặp phải gió bão hư không thì có khả năng sẽ cuốn hết người ở gần đó rồi biến họ thành hư vô.
Nhưng nếu có thứ gì tốt bay qua hoặc đến gần cửa động hư không thì lúc này, nếu chúng ta may mắn và mạnh dạn một chút thì có thể lấy được thứ tốt đến từ hư không đó.
Những thứ tốt đó ở trong hư không, không biết là đến từ đâu nhưng về cơ bản đều là bảo bối.
Những người canh gác cửa động hư không đều là gia tộc hộ thần, bởi vì lợi ích rất lớn.
Gia tộc hộ thần phất lên kiểu gì? Chẳng phải là trước kia đã có được nhiều bảo bối từ cửa động hư không sao?
Sau này những gia tộc hộ thần cảm thấy, cử người của gia tộc mình đến canh gác ở cửa động hư không mặc dù thu được lợi ích nhưng chết chóc nhiều, vì vậy cũng có chút không nỡ hi sinh tính mạng của con cháu trong gia tộc mình.