“Tôi nghĩ bà đang dọa tôi đấy, với những gì tôi hiểu về bà thì mấy ngày nay tôi càng không nghe lời bà thì bà sẽ càng lấy hành động ra đe dọa tôi để khiến tôi càng nghe lời bà, mà không chỉ là đe dọa bằng miệng, thế nên bây giờ tôi hơi nghi ngờ có phải bà không thể giết được anh Tô và người thân của anh Tô không”, Trần Chỉ Tình nhìn vào mắt Nam Phượng Vân, lạnh lùng nói.
Tiếp đó Trần Chỉ Tình khẽ cười.
Vì cô đã nhìn ra rồi.
Vừa rồi cô vẫn không chắc chắn, chỉ là phỏng đoán, nhưng lúc nói mấy lời đó, rõ ràng trong mắt Nam Phượng Vân hiện lên vẻ dao động.
Quả nhiên cô đoán đúng rồi.
“Con tiện nhân này, mày khiêu khích tao?”, Nam Phượng Vân nổi giận.
“Người mẹ thân mến à, bà thật là đê tiện, luôn nói dối gạt người sao? Trần Chỉ Tình tôi thậm chí còn đang nghi ngờ mình có phải là con gái bà không, có phải đây cũng là một lời nói dối lừa bịp không, còn nữa Khánh Di ở đâu rồi? Thu Thủy đang ở đâu?”, Trần Chỉ Tình nói tiếp.
“Mày…”, Nam Phượng Vân tức giận muốn bùng nổ. Bà ta hoàn toàn không ngờ vào thời điểm quan trọng thế này mà Trần Chỉ Tình bỗng làm loạn.
Phóng lao rồi khó mà không theo lao.
Lẽ nào giờ lại ra tay đánh nó?
Không thể được, ngộ nhỡ như thế thật thì uy nghiêm của bà ta sẽ nát bét mất.
Mặt khác bà ta cũng không dám xằng bậy trước mặt Bùi Kình.
“Cô Trần không thích đạo tử tôi sao!”, đúng lúc này như cảm nhận được Nam Phượng Vân đang khó xử, Bùi Kình đã ngồi vào chỗ bưng ly rượu lên rồi lắc rượu trong ly, khóe môi cong lên, hơi ngẩng đầu nhìn Trần Chỉ Đình đang náo loạn với Nam Phượng Vân ở một bên: “Nếu cô Trần không muốn ngồi đây cũng không sao, hay là uống một ly với tôi, thế nào?”
Nam Phượng Vân cảm kích nhìn Bùi Kình.
Đạo tử đã giải vây cho mình.
“Chỉ Tình, đừng có mà không biết tốt xấu nữa”, giọng Nam Phượng Vân đã lạnh đến cực điểm, mang theo ý đe dọa, thậm chí là có sát khí trong đó.
“Không thế nào cả, tôi không muốn uống rượu, càng không muốn uống với anh”, thế nhưng Trần Chỉ Tình không hề sợ hãi nói. Cô vừa dứt lời, bầu không khí của cả sân võ đạo bỗng chốc trở nên lúng túng, Nam Phượng Vân cũng khiếp sợ đến độ cả người cứng đờ, bà ta đã đánh giá thấp sự bạo gan của Trần Chỉ Tình, quả là kiên quyết đến cực điểm, không hề sợ chết.
Thậm chí Nam Phượng Vân vô thức nghĩ đến Trần Chỉ Tình đang cố ý muốn kéo cả nền văn minh Nam Khải và mình chôn cùng.
Trần Chỉ Tình trêu tức Bùi Kình như thế.
Bùi Kình nổi tiếng là tàn bạo.
Trong cơn tức giận, Trần Chỉ Tình chắc chắn sẽ vô cùng thê thảm, chết cũng là tham vọng cao cả, còn nền văn minh Nam Khải cũng bị kéo xuống nước chung.