“Con oán thú mà Huyền Sơ Tình giết cũng có lý trí đó, rất mạnh”.
“Huyền Sơ Tình bị thương rồi! Vừa xuống đã bị thương, đây không phải là điềm lành”.
“Cái tên Tô Minh ở cấp bậc Đại Đế thượng vị chín chuyển, quả nhiên là hạng bám váy đàn bà”.
“Nếu không phải vì cứu hắn thì chắc Huyền Sơ Tình đã không bị thương”.
…
“Hừm! Lạc Ngưng Nhi! Nhìn thấy gì chưa? Nếu Huyền Sơ Tình mà chết trong bí cảnh thì nên trách ai?”, Huyền Tinh Bình lạnh lùng hỏi.
Lạc Ngưng Nhi không lên tiếng, xem ra có chút đuối lý.
“Vô dụng thì mãi vô dụng. Kể cả là trẻ tuổi chưa đến 30 tuổi nhưng ở trong bí cảnh mà ở cấp bậc Đại Đế thượng vị chín chuyển thì cũng chỉ là vô dụng thôi. Nếu Huyền Sơ Tình còn có chút đầu óc thì hãy vứt bỏ tên khốn đó, may ra một mình Huyền Sơ Tình còn có đường sống. Còn nếu vẫn ngu muội đi cùng hắn thì sớm muộn cũng chết thôi”, Huyền Tinh Bình nhìn lên màn hình, hừ lạnh một tiếng, nói.
Lời nói mặc dù khó nghe nhưng tất cả những người có mặt ở đây đều cảm thấy lời Huyền Tinh Bình nói đúng.
Thực lực của Huyền Sơ Tình vốn không phải là mạnh trong những người tham dự cuộc thi, gần như là xếp cuối. Vậy mà còn mang theo một kẻ ăn bám nữa, không biết ai cho cô ta cái dũng khí đó.
Đồng thời lúc này, đột nhiên…
“Mau nhìn kia! What? Cái bóng… Cái bóng kia là gì?”, một tiếng hô kinh hãi vang lên.
Ngay lập tức mọi ánh mắt đều đổ dồn lên màn hình, nhìn chằm chằm vào cái bóng đó.
Rất nhanh, cuối cùng cũng có manh mối.
Vẫn là ở vùng chưa biết tên, vẫn là cái bóng với tốc độ nhanh như chớp.
“Oán thú? Rất mạnh!”, Tùy tam gia ngưng giọng, nói, trên mặt với thần sắc phức tạp: “Oán thú cấp năm? Không phải, không phải cấp năm nhưng cách cấp năm không xa đâu. Cuối cấp bốn rồi, là oán thú đã bước nửa chân vào cấp năm”.
Oán thú cấp bốn cũng có những bậc khác nhau.
Oán thú cấp bốn mà trước đó Nhạc Diễn chém như chém quả, chỉ là oán thú mới bước vào cấp bốn.
Còn oán thú ban nãy chết trong tay Huyền Sơ Tình là oán thú cấp bốn trung kỳ.
Còn cái bóng xuất hiện đột ngột lúc này là oán thú cấp bốn đỉnh phong kỳ rồi.
“Huyền Sơ Tình gặp nguy hiểm rồi”, có người ngưng giọng nói.
Những người khác cũng gật đầu đồng ý, không khí cũng trở nên nặng nề hơn.
“Chết tiệt! Không phải là một con đâu, mà là hai con… Ôi không, là ba con đấy…”, rất nhanh lại có người kinh hãi hô lên.
Da đầu họ như sắp nổ tung.
Trời ơi! Ba con oán thú!
Ba con tồn tại như bóng ma, đã thế còn ở cấp bốn đỉnh phong kỳ.