Lại giàu to, có thêm hơn trăm triệu hỏa tinh.
Thích!
“Cậu…cậu…cậu Tô, đây là tộc Cá Voi Tím chúng tôi hiếu kính cậu”.
“Cậu Tô, đây là tộc Hồ Ly Chín Đuôi chúng tôi hiếu kính cậu”.
“Cậu Tô, đây là tộc Thái Cổ Lân Long Nhất chúng tôi hiếu kính cậu”.
…
Sau khi tộc trưởng tộc Bạch Phượng cảm thấy vô cùng may mắn và cảm kích rời đi, tộc trưởng các bộ tộc khác của đế quốc Hoang Thú cũng lần lượt đến đây.
Người trước vừa đi, người sau lại tiến đến.
Tất cả đều đến hiếu kính Tô Minh.
Không có biện pháp, Tô Minh quả thực là vô cùng mạnh mẽ!
Hơn nữa, tộc thú và loài người vốn là có quan hệ đối địch.
Nếu như Tô Minh khó chịu, tiêu diệt đế quốc Hoang Thú, thì…thì cậu ta thực sự có thực lực để làm như vậy.
Có thể không sợ hãi hay sao?
Cho nên, nếu như lúc này không tranh thủ hiếu kính thì không phải là điên rồi sao?
Nhất là tám tộc thượng cổ còn lại kia.
“Quả thật là giàu to”, tâm trạng của Tô Minh không khỏi tốt lên.
Lại một lần phất lên.
Thế mà còn nhận được hỏa tinh hiếu kính của tộc trưởng tám tộc thượng cổ còn lại, thêm vào đã đạt tới hơn ba trăm triệu khối hỏa tinh.
Tính ra thì hiện tại, trong tay Tô Minh đang có ước chừng hơn năm trăm triệu khối hoả tinh.
Một con số thiên văn trong thiên văn.
“Nên rời khỏi đế quốc Hoang Thú rồi”, tất cả mọi chuyện đều đã được giải quyết xong, lại còn một bước phất lên, Tô Minh cảm thấy vô cùng mỹ mãn, anh quyết định rời khỏi đế quốc Hoang Thú.
“Sư phụ, Nguyệt, chúng ta phải trở về thôi”, Tô Minh mở miệng nói.
Rất nhanh.
Ba người đã rời khỏi đế quốc Hoang Thú.
“Nguyệt, em về học viện Linh Võ trước đi”, Tô Minh nhìn về phía Tiêu Nguyệt.
“A?”, Tiêu Nguyệt có chút khó hiểu.
Cô nghĩ Tô Minh sẽ cùng mình quay trở về học viện Linh Võ.