Một loại thần thông của bộ tộc Kim Bằng Thái Cổ.
Quy luật sóng âm, cộng hưởng xé trời.
Cộng thêm sức ép từ huyết mạch Kim Bằng Thái Cổ.
Tất cả đều dồn lại một chỗ, rất mạnh!
Nhất là giờ phút này, ở cách Tiêu Nguyệt không xa chính là Kim Nham bất ngờ lao ra đánh lén.
Nó xảy ra cực kỳ bất ngờ.
Tiêu Nguyệt chỉ cảm thấy đầu óc ông ông lên.
Cả người như bị cả ngọn núi lớn đánh vào, đầu cứ xoay mòng mòng không thấy được gì, cơ thể mất kiểm soát liên tục lùi về phía sau.
Cổ họng có vị ngọt, đó là máu tươi trào lên từ lục phủ ngũ tạng.
Lùi lại bảy tám bước cô ấy mới dừng lại được, theo bản năng rút kiếm ra định ra tay.
Thế nhưng giờ phút này đây.
“Cô quan tâm đến sống chết của lão già này lắm chứ gì? Nếu thế thì mau buông vũ khí trong tay xuống, cố gắng càng ngoan ngoãn càng tốt đi”, Kim Nham cười đắc ý, bấy giờ, chân của hắn ta đã đặt lên đầu Ninh Triều Thiên đang ở ranh giới của sự sống và cái chết.
Giẫm thật mạnh lên đầu Ninh Triều Thiên.
Đầu Ninh Triều Thiên bị một lực rất mạnh đè nén, dưới đầu là đá nham thạch cứng rắn, bị nghiền nát như thế khiến đầu biến dạng, sắp nổ ra đến nơi, vì một sức mạnh đáng sợ ập đến khiến thất khiếu Ninh Triều Thiên bắt đầu chảy máu, cơ thể già nua run lên bần bật, nguồn sống vốn đã chẳng còn bao nhiêu ngày càng cạn kiệt.
“Không được!”, sắc mặt Tiêu Nguyệt nhanh chóng thay đổi, cả giọng cũng lạc đi, hét lên.
Kiếm trong tay chém ngay không chút do dự.
Đáy lòng gào thét trong tuyệt vọng: Anh Minh, anh mau tới đây đi! Anh mà không tới thì sư tôn sẽ chết thật đó!
“Có thế chứ”, Kim Nham hài lòng gật đầu, chân khẽ thả lỏng ra một chút để Ninh Triều Thiên có thể thở được.
“Mau bỏ sư tôn ra ngay, nếu không anh Minh mà đến thì kết cục của các người chắc chắn sẽ cực kỳ thê thảm”, Tiêu Nguyệt bình tĩnh nói, không phải lời uy hiếp mà cô ấy chỉ muốn kéo dài thời gian.
“Ha ha…”, Kim Nham chỉ cười ha hả, nhìn Tiêu Nguyệt như một kẻ ngốc.
Những tên nô chủ xung quanh lại bật cười ha hả: “Ha ha ha ha…”
Âm thanh rất lớn, rung động khắp đất trời.
Câu chuyện cười này đúng là thú vị quá thể…
Từ xưa đến nay, từ khi đế quốc Thái Cổ được thành lập, bất kỳ một kẻ nào loài người đặt chân đến đế quốc Thái Cổ này, một là chết, hai là trở thành nô lệ, không có tình huống thứ ba.