Mục lục
Truyện: Đỉnh cấp Tông Sư - Tô Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 "Bố, bố cứ ngồi xuống trước đã", Nam Cung Đằng cũng dìu bố mình ngồi xuống. Trên thực tế, ông ta cũng rất tò mò uy lực của Tô Ương rốt cuộc lớn tới đâu mà có thể dọa cho bố mình thành ra như vậy. Phải biết rằng, trước đó, Nam Cung Trấn Sơn vẫn luôn vô vùng hỗ trợ nhà họ Tô, thậm chí đính hôn giữa con gái Nam Cung Cẩn và Tô Minh cũng là do một tay ông cụ thúc đẩy.  

 

 

 

"Haiz!", Nam Cung Trấn Sơn bình tĩnh lại, cuối cùng cũng chịu ngồi xuống, nhưng cả người vẫn nhìn như già đi mấy tuổi, sau khi ngồi xuống thì cười khổ lắc đầu, trông cực kỳ chua sót, mãi lâu không nói gì.  

 

Sau một hồi lâu.  

 

"Đúng là số mệnh! Đúng là số mệnh!", Nam Cung Trấn Sơn lại thở dài một hơi.  

 

Hiện tại ông ta phải cứ thế từ bỏ đứa cháu gái Nam Cung Cẩn yêu thương nhất, thậm chí còn trực tiếp đánh chết Nam Cung Cẩn, nếu không ông ta không thể xóa bỏ liên minh giữa nhà họ Nam Cung và nhà họ Tô rồi.  

 

Người khác có thể không tin. Tô Ương càng không thể tin được.  

 

Nhưng bảo ông ta từ bỏ Nam Cung Cẩn hay thậm chí đánh chết Nam Cung Cẩn thì ông ta không làm được. Cho nên, Nam Cung Trấn Sơn có chút tuyệt vọng.  

 

"Ông cụ, tất cả vẫn chưa chắc chắn mà, tên súc sinh Tô Ương đó cũng không thể nói là vô địch được, ông cụ hà tất phải như vậy?", Tô Chấn Trầm nghiêm túc nói, an ủi một câu. Trước đó, cuộc đối thoại của mấy người Nam Cung Trấn Sơn ông ấy cũng đã nghe được tương đối, cũng đoán ra được, trong lòng có chút nghĩ lại mà sợ. Nếu không phải Cẩn Nhi đột nhiên giúp đỡ một tay thì hôm nay nhà họ Nam Cung và nhà họ Tô có thể thật sự sẽ tách rời liên minh, thậm chí còn có thêm kẻ địch nữa xuất hiện, vậy thì càng khó khăn hơn.  

 

"Chấn Trầm à! Nếu như không phải bức đến mức độ nhất định, ông già này sao có thể thất tín bội nghĩa, muốn từ bỏ liên minh là từ bỏ được luôn sao?", Nam Cung Trấn Sơn hít sâu một hơi, đột nhiên đứng lên, lớn giọng nói: "Những lời dư thừa thì lão phu không nói nữa, lão phu chỉ nói một câu - cảnh giới thật sự của Tô Ương chính là cảnh giới bán bộ chân thánh!"  

 

Nói xong, Nam Cung Chấn Sơn đi về phía bên ngoài đại sảnh, vừa đi vừa nói: "Cẩn Nhi, nếu cháu đã như vậy thì hãy sống hạnh phúc với Tô Minh đi".  

 

Đi đến phía trước đại sảnh, Nam Cung Trấn Sơn đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía trong phòng, gằn từng chữ nói: "Chấn Trầm, cơ hội sống duy nhất của nhà họ Tô chính là hiện tại lập tức rời khỏi Chiến Uyên, thậm chí rời khỏi thế giới Tiểu Thiên, mai danh ẩn tích từ đây".  

 

Nói xong, Nam Cung Trấn Sơn chậm rãi bước đi.  

 

Nam Cung Đằng và Nam Cung Vũ cũng vội vàng đi theo Nam Cung Trấn Sơn.  

 

Chỉ còn lại Nam Cung Cẩn.  

 

Trong đại sảnh.  

 

Một mảng tĩnh mịch.  

 

"Cảnh giới bán bộ chân thánh?", người phá vỡ bầu không khí im lặng là Tô Hao, sắc mặt của Tô Hao cực kỳ trịnh trọng, con mắt già nua run rẩy lên: "Đây...".  

 

Tuyệt vọng.  



Quá tuyệt vọng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK