“Không gian tiêu vong!”, lúc này quyền ấn đã đến trước mặt Tô Minh, dường như sắp chạm vào anh thì Tô Minh vẫn không vội vã mà nói.
Lần này, quyền ấn phát ra tiếng gầm rú phẫn nộ.
Nó bắt đầu nứt gãy, mờ dần rồi hóa thành hư vô.
Bên ngoài, không khí vô cùng yên tĩnh.
Tô Minh chỉ dùng quy luật không gian với quyền của Cổ Dực, giống như huyền kỹ vô địch.
Là tổ hợp của các loại thần thông không gian, vô cùng chấn động.
Quy luật không gian còn có thể dùng như vậy sao?
Ngay cả nhiều Đại Đế cũng kinh hãi.
“Đúng là hậu sinh khả úy!”, Hỗn Độn Long Quy thốt lên, trong giọng nói đều là sự kinh ngạc và tán thưởng.
“Tại sao? Tại sao lại như vậy?”, Cổ Dực như suy sụp, hắn không thể chấp nhận nổi, cứ lắc đầu mãi.
Sau đó…
“Muốn chết thì cùng chết! Một kẻ yêu nghiệt như này vốn không nên xuất hiện ở thế giới này”, sau mấy hơi thở, Cổ Dực đột nhiên hét lớn, dường như sắp suy sụp. Toàn thân như biến thành viên đạn bắn vụt về phía Tô Minh.
Đây là dấu hiệu của sự tự hủy diệt.
Đúng theo kiểu kéo nhau cùng chết.
“Thuật Sinh Mạng Lưu Phóng!”, nhưng Tô Minh vẫn cười, không hề né tránh mà tùy ý giơ tay lên, tung chiêu ra.
Sau đó….
Tất cả đều vô cùng yên tĩnh.
Toàn thân Cổ Dực như ngọn lửa đang cháy bị hất thêm một chậu nước.
Khí tức tự hủy diệt như bị dập tắt.
Không chỉ vậy, Cổ Dực bắt đầu thấy mình yếu và già đi, sức sống cũng yếu ớt hơn hẳn.
Bóng hình sinh mệnh cứ lởn vởn quanh người hắn, lấp lánh như trong phim.
Có cảnh đời trước và đời sau….
Thuật Sinh Mạng Lưu Phóng chém đứt tiền kiếp, tiêu diệt tương lai, chặn mất đường lục đạo thần hồn, phong sát cửa luân hồi hoàng tuyền.
Cổ Dực chỉ cảm thấy mình giống như bị một sức mạnh vô hình hút sạch sức lực.
Hắn nhìn chằm chằm vào Tô Minh với vẻ sợ hãi và tuyệt vọng đến tận lúc hóa thành tro bụi.
Sau đó…
Đám người Đạm Đài Vô Tình và Độc Cô Nguyên đều đơ hơn cả gỗ đá.
Ở bên ngoài cũng như vậy.
Cả thế giới Tiểu Thiên chưa bao giờ yên tĩnh như vậy.
“Được rồi! Chúng ta đi thôi!”, Tô Minh quay đầu lại, dường như vừa làm một chuyện vô cùng nhỏ nhặt. Anh cười rồi nhìn Đạm Đài Vô Tình và Độc Cô Nguyên, nói.
“Cứu… Cứu tôi…. Cứu…”, nhưng lúc này lại nghe thấy tiếng kêu cứu yếu ớt, cầu cứu và tuyệt vọng của Vương Thừa Dịch.
Vương Thừa Dịch bị Cổ Dực đập cho một quyền.