Nếu đã ra ngoài, đã phải trả giá bằng một chút Thần hồn.
Thịt cũng chịu đau rồi.
Thì không thể dễ dàng cho qua như vậy chứ?
Thế nào cũng phải trút hết cơn giận đã.
Còn về việc ra chiêu thì đối với cô ta mà nói, chẳng hề tiêu hao cái gì, bởi vì, đối thủ của cô ta quá là yếu đuối, nói khó nghe chút là trong Thế giới Tiểu Thiên, bất kể là tầng Võ thấp, trung hay cao thậm chí là cả Võ vực Đại thế giới, nếu như cô ta muốn, thì lúc ở thời kỳ đỉnh phong, đều có thể tiêu diệt được cả thế giới Tiểu Thiên!
Sức mạnh của cô ta đã không có ngôn từ nào có thể diễn tả được.
“Á?”, Tô Minh hơi lo lắng, không kiềm được truyền âm: “Thiên nữ tiền bối, vậy… vậy tôi phải làm thế nào mới có thể bổ sung lại Thần hồn cho cô?”
“Mau Phi thăng rồi đi sang một tầng Võ học cao hơn, sau đó, tìm kiếm một số Hồn thú hoặc thể Thần hồn của tu giả võ đạo mạnh mẽ để bổn Thiên nữ chiếm đoạt thì cũng có thể bổ sung được một ít”.
“Vậy lúc ở Huyền Thanh Tông Huyền Linh Sơn, tổ thượng Trần Thông Vận của Huyền Thanh Tông kia chính là thể Thần hồn, Thiên nữ tiền bối lúc đó vì sao không chiếm đoạt luôn rồi huyện hoá ông ta?”
“Quá yếu. Yếu đến mức đối với bổn Thiên nữ mà nói, chẳng có chút tác dụng nào”.
Được rồi, khoé miệng Tô Minh giật giật.
Cùng lúc đó.
Phượng Như Huyên đang truyền tin tức cho tộc Nam Ly Phượng Hoàng.
Đúng, thể Thần hồn màu trắng, tuyệt đẹp, mang khí tức cao quý khó mà diễn tả bằng lời kia đã khiến bà ta cảm nhận được luồng khí tức cực mạnh, cực khủng khiếp.
Bà ta hoàn toàn không đoán được, cũng không nhìn ra được thực lực của đối phương.
Nhưng, Phượng Như Huyên vẫn cực kỳ tự tin, tộc Nam Ly Phượng Hoàng có thể trấn áp người phụ nữ này!!!
Chắc chắn có thể!
Tộc Nam Ly Phượng Hoàng không dám nói là vô địch trong thế giới Tiểu Thiên, nhưng chắc chắn cũng là một tộc đỉnh chóp.
Tranh chấp ngôi vị kẻ mạnh nhất, trước giờ tộc của bà ta chưa từng yếu thế.
Ưu thế của tộc Nam Ly Phượng Hoàng chính là ở người siêu đỉnh cấp, mà xét về sức mạnh trung gian khác, do tộc Phượng Hoàng dân số rất ít nên đây chính là nhược điểm.
“Gọi người chưa?”, một giây sau, Thiên nữ Tạo Hoá nhìn về phía Phượng Như Huyên hỏi.
“Đã gọi rồi”, Phượng Như Huyên lạnh giọng đáp, run rẩy đứng dậy chùi vệt máu bên khoé môi, đôi mắt đầy vẻ oán hận độc ác nhìn chằm chằm Thiên nữ Tạo Hoá.
“Ô, nếu đã như thế, nhiệm vụ của bà đã xong rồi, thế bà có thể đi chết rồi”, Thiên nữ Tạo Hoá tuỳ ý nói.
Lời vừa dứt.
Đột nhiên.
“Ầm…”.