“Hả? Bảo cô yên lặng chút, cô nghe không hiểu tiếng người à?”, tuy nhiên lần này Hách Liên Tô còn chưa kịp thốt ra lời chửi rủa, chỉ cảm thấy trong nháy mắt đất trời như sụp đổ, ập xuống người cô ta.
Cô ta không cần phải mở miệng nói chuyện nữa.
Ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
Nguy hiểm tột cùng giữa sự sống và cái chết điên loạn ùa tới.
Loại áp lực đó khiến thân thể cô ta run lên, nếu không phải ‘luân hồi thần đồng’ đang liều mạng phản kháng, cô ta xém chút đã quỳ rạp xuống nền đất hoặc bị đàn áp tới nằm sụp xuống đó rồi.
Trong chốc lát, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp của Hách Liên Tô tái mét, đôi mắt mang theo sự rung động cùng kinh hãi nhìn chằm chằm vào Tô Minh, giống như người đang đứng trước mặt mình là ma quỷ vậy.
“Muốn chết!!!”, Cao Lâm ngược lại vào lúc này càng thêm phần lưu loát, trận đấu bị cắt ngang, cộng thêm hành động vừa rồi của Tô Minh quả là đang khiêu khích học viện Tiên Lạc, lúc này dưới ánh mắt của hàng trăm triệu người, quản lý cấp cao cùng các tiền bối vì thể diện không thể ra tay, tất nhiên phải giết chết tên nhãi này nhưng chỉ những học viên như họ mới có thể làm được, hắn không nói hai lời liền nhấc tay, thanh trảo đao kia liền không hề cố kỵ mà chém về phía Tô Minh.
Dùng sức lực toàn thân.
Không hề kìm nén sức mạnh.
So với một đao trước đó khi đối phó với Hách Liên Tô, chỉ có mạnh chứ không kém hơn.
Lại nhìn Tô Minh, ngay cả liếc mắt nhìn Cao Lâm một cái cũng không.
Cho đến khi đường đao đó đến trước người anh, ngay trước cổ họng.
Đột nhiên, Tô Minh tùy ý vươn ra ngón tay giữa.
Sau… sau đó...
Xuất hiện một màn rung động lòng người nhất.
Đường đao kia!!!
Trực tiếp bị khóa chặt.
Hơn nữa, run rẩy, rên rỉ sợ hãi, hòng giãy dụa nhưng đáng tiếc, không có cơ hội giãy dụa, liền trực tiếp hóa thành mảnh vỡ.
Không chỉ như vậy.
Trong chớp mắt.
Tô Minh lại búng ngón giữa.
Một luồng khí xoáy xuất hiện một cách kỳ lạ.
Sau đó liền biến mất.
Giống như ảo giác.
Cùng lúc đó, cách đó không xa, thân thể của Cao Lâm run run.