Mục lục
Truyện: Đỉnh cấp Tông Sư - Tô Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Phét mà như thật.  

 

Thực tế cũng đúng vậy, Tô Minh chỉ đang nói bừa.  

 

"Thật không?", Tô Hao nhìn chằm chằm Tô Minh, dường như muốn nhìn thấu anh, nhưng nhìn mãi vẫn chẳng nhận ra điều gì.  

 

Có điều, Tô Hao lại hơi tin vào lời anh nói.  

 

Chỉ cần không phải thằng ngu thì đều có thể nhận ra Tô Vô Song dẫn dắt đám người trẻ tuổi kia là tính lừa dối, dồn Tô Minh vào đường cùng, khơi mào xáo trộn trong nhà họ Tô.  

 

Quả thật như lời Tô Minh, nếu Tô Vô Song mà thành công thì gia chủ và vợ ông ấy chắc chắn sẽ nổi điên. Từ đó, nhà họ Tô cũng sẽ chia năm xẻ bảy.  

 

Không những Tô Hao mà mấy trưởng lão, ban lãnh đạo khác cũng im lặng gật đầu.  

 

Khóe miệng Tô Chấn Trầm giật giật.  

 

Thật sự muốn giơ ngón tay cái lên với Tô Minh.  

 

Ngon!  

 

Hay!  

 

Xoay chuyển tình hình, đổi trắng thay đen!  

 

Phải biết rằng, Tô Vô Song là một trong những đứa cháu được Tô Cửu Hiển cưng nhất.  

 

Thế mà bị giết chết trước mặt mình, nhưng ông ta vẫn không dám hó hé gì.  

 

Ha ha ha ha.  

 

"Hay! Hay! Được lắm!", Tô Cửu Hiển vừa thấy thế lập tức hiểu được, hôm nay muốn giết Tô Minh là không thể nào. Ông ta tức đến nỗi bật cười, run rẩy quay đầu bỏ đi.  

 

Có ở lại cũng chẳng được ích gì.  


"Tan đi. Làm gì thì cũng động não xíu, đừng hở tý đã bị kích động, bị lừa", Tô Chấn Trầm quát bốn năm trăm người trẻ tuổi đang ngơ ngác không hiểu gì quỳ dưới đất kia.

 Mọi người đi hết.  

 

"Gia chủ, nếu đại trưởng lão cấu kết với Tô Ương thật thì...", đám Tô Hao lại không đi, mà nhìn về phía Tô Chấn Trầm, thở dài, lo lắng nói.  

 

Vốn dĩ, nhà họ Tô đã không phải là đối thủ của Tô Ương, nếu phe đại trưởng lão cũng phản bội, trong ngoài phối hợp thì coi như xong.  

 

Tô Chấn Trầm ngẫm nghĩ rồi nói: "Viện trợ, chúng ta chỉ có thể tìm người giúp đỡ thôi. Liên lạc với nhà Nam Cung thử xem".  

 

Nhà họ Tô và Nam Cung rất thân thiết và là đồng minh của nhau.  

 

Mà nhà Nam Cung cũng chẳng yếu, họ đứng thứ năm trong 10 thế lực lớn ở Chiến Uyên, không thua kém gì nhà họ Tô.  

 

"Được", Tô Hao gật đầu, thực tế, ông ta cũng nghĩ vậy.  

 

"Tô Truy, ông đến nhà Nam Cung một chuyến", Tô Chấn Trầm nhìn nhị trưởng lão Tô Truy nói.  

 

"Vâng, gia chủ", Tô Truy là một người đàn ông trung niên ít nói có cảnh giới Chân Hoàng sơ kỳ.  

 

Tô Truy chưa kịp xoay người đi thì một gã sai vặt của nhà họ Tô vội vã đi đến, nói là đi chứ thực ra là chạy.  

 

"Vội vội vàng vàng, xảy ra chuyện gì?", Tô Chấn Trầm hỏi.  

 

"Gia, gia chủ ơi, ông cụ, gia chủ, cậu chủ nhà Nam Cung và cô Nam Cung Cẩn đến. Họ đang ở đại sảnh đợi ạ".  

 

Hả?  

 

Vừa nhắc đã đến?  

 

Tô Chấn Trần còn chưa kịp nói gì thì lại có một gã sai vặt khác vội vã bước tới. Trong tay còn cầm một lá thư.  

 

Cả người gã run bần bật, trông có vẻ cực kỳ sợ hãi và lo lắng, mặt mày thì tái mét.  

 

"Gia, gia, gia chủ ơi, đây là thư của cậu Tô Ương, không, của Tô Ương gửi đến".  

 

Tô Chấn Trầm vội bước tới, cầm lấy lá thư, xé nó ra.  



Bên trong là một tờ giấy trông rất màu mè. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK