Nói đơn giản ở phương diện kiếm đạo. Tô Minh đã lĩnh ngộ được kiếm nguyên Tam Đoạn rồi. Điều này có nghĩa là gì? Cố Hoàng Sí cũng chỉ lĩnh ngộ được kiếm nguyên Tam Đoạn đỉnh phong, cách biệt không quá lớn với Tô Minh.
Nếu đã không thể dạy được Tô Minh, vậy thì ông là sư tôn cũng không thể giúp được gì. Vậy thì chỉ có thể cho Tô Minh tài nguyên võ đạo thôi.
Dù sao thì học viện Kỷ Nguyên, kể cả là Hạp Tự thì chắc nền văn minh cấp ba hay cấp bốn đều không thể so sánh được.
Huống hồ lần này có sức chiến đấu nghịch thiên. Hiện giờ, đừng nói là cho Tô Minh một phần nhỏ tài nguyên võ đạo, ngay cả lập Tô Minh làm thiếu viện trưởng thì chắc không có ai dám nói một lời.
“Sư tôn! Con có rồi!”, Tô Minh truyền âm đáp.
“Con có rồi nhưng chưa đủ. Hàng chục ngàn năm sau, ta sẽ dẫn con đến tổng viện, tham gia vào trận đấu của tổng viện. Trong thời gian đó, con thiếu gì, muốn gì thì cứ nói cho sư tôn. Ta sẽ dốc hết sức để giúp con”, Cố Hoàng Sí ngưng giọng nói.
Thái độ này…
Đúng là khó diễn tả thành lời.
Trong lòng Tô Minh bỗng thấy ấm áp.
Sư tôn thật tốt!
Nếu đã như vậy thì Tô Minh cũng không khách khí nữa.
Muốn báo đáp sư tôn Cố Hoàng Sí và Hạp Tự, vậy thì chục ngàn năm sau phải có được thành tích tốt hơn, huy hoàng hơn.
“Con muốn đá khắc pháp tắc, càng nhiều càng tốt. Tốt nhất là loại đá khắc trong quy luật không gian”, Tô Minh hít một hơi thật sâu, nói: “Và tất cả bảo bối ở phương diện kiếm đạo như kiếm khắc, kiếm bia, kiếm tháp, kiếm lâm. Thêm một cái nữa là con muốn hỏa chủng, tốt nhất ở cấp bậc cao, có bao nhiêu con lấy bấy nhiêu”.
“Sao con không nói sớm! Tô Minh! Sư tôn dẫn con đến một nơi”, Cố Hoàng Sí rời khỏi nơi ở của mình, thoắt một cái đã xuất hiện ở trước nơi ở của Tô Minh. Lúc này Tô Minh cũng đã đi ra.
“Sư tôn!”
“Đi nào! Sư tôn dẫn con đi!”, Cố Hoàng Sí nói, giẫm lên không trung mà đi, còn Tô Minh đi theo phía sau.
Sau đó, Tô Minh có chút bất ngờ.
Bởi vì Cố Hoàng Sí một bước giẫm lên một tầng không gian khác, một bước nữa lại là tầng không gian khác…
Tô Minh cũng nghiên cứu khá kỹ về đạo trong quy luật không gian, nếu không thì chỉ e sẽ không theo kịp bước đi của Cố Hoàng Sí.
“Sư tôn! Tầng không gian này…”, Tô Minh không kìm nổi, hỏi.
“Tô Minh! Không phải con nghĩ Hạp Tự của chúng ta giống như một ngọn núi thần mà con có thể nhìn bằng mắt thường đấy chứ?”, Cố Hoàng Sí hỏi.
“Lẽ nào không phải sao ạ?”, Tô Minh có chút đờ đẫn, hỏi lại.
“Tất nhiên là không rồi! Lịch sử của Hạp Tự khá ngắn nhưng cũng phải có năm tỷ năm đấy. Con có biết đại bản doanh của Hạp Tự trong năm tỷ năm đó có những gì đổi mới không?”, Cố Hoàng Sí nói ra một thông tin khiến Tô Minh nhất thời không tiêu hóa nổi nhưng nghĩ kỹ thì dường như…
Có lý! Giống như ở trái đất Hoa Hạ, trong những kiến trúc ở những năm 60 ở một số thành phố, đến năm 90 thì đã cũ kỹ hết cả phải phá bỏ. Những kiến trúc trong những năm 90 đến thế kỷ 21 thì lại phải phá bỏ để xây cái mới.
Dường như đây là cùng một đạo lý!
“Tô Minh! Đại bản doanh của Hạp Tự chúng ta cứ một tỷ năm lại đổi mới một lần. Đại bản doanh cũ kỹ thì chúng ta sẽ phải dùng không gian vô thượng để khóa chặt trong không gian khác. Mặc dù nó cũ kỹ không dùng đến nhưng không có nghĩa là không có chút giá trị nào”, Cố Hoàng Sí nói, trước mặt đột nhiên xuất hiện một trận pháp.
Tô Minh chỉ cảm thấy mình lại đến một không gian khác rồi.
Trước mặt là hàng triệu ngôi nhà cũ kỹ.
Những ngôi nhà này đều được xây dựng trong sơn cốc.
Toàn bộ không gian này đều mang hương vị cổ xưa, mục nát.
Tiên nguyên và linh khí đều rất ít, sinh khí cũng ít.
Nhưng những điều này không quan trọng, quan trọng là không gian này chứa đựng rất nhiều khí tức kiếm đạo.