“Tiêu Nhược Dư! Cô phái hộ vệ đi đánh lén Hà Thanh Y thì lần này cô chết chắc rồi! Giao bà lão Trầm Yên ra, bổn tọa có thể đồng ý cho cô được chết toàn thây”, giọng nói của Đồ Kỳ lớn hơn, dường như có chút phẫn nộ. Và chỉ chút phẫn nộ này đã khiến tất cả mọi người trong Thiên Nhẫn Tông đều cảm thấy như ngạt thở và ngửi thấy mùi máu tanh.
“Tông… Tông chủ! Chuyện gì tôi làm thì tôi nhất định thừa nhận nhưng tôi không hề phái bà lão Trầm Yên đi đánh lén Hà Thanh Y, tôi sẽ không thừa nhận chuyện mà tôi không làm. Còn nữa, tôi đã nói là bà lão Trầm Yên không có ở Thiên Nhẫn Tông, tôi đã phái bà ấy đi cứu người rồi”, mặt Tiêu Nhược Dư không còn giọt máu, toàn thân run rẩy nhưng không sợ hãi. Bởi vì cô ta biết mình cũng sắp chết rồi.
“Chết đến nơi rồi mà vẫn còn cứng họng”, Đồ Kỳ phẫn nộ quát: “Chấp pháp đâu! Bắt cho ta!”
Lời nói vừa dứt thì đột nhiên…
“Nhược Dư là người của tôi”, giọng nói thản nhiên vang lên, nhưng vẫn không thấy bóng người.
Sau đó, giống như ảo giác.
Một bóng hình xuất hiện bên cạnh Tiêu Nhược Dư.
Người này rất trẻ, còn chưa đến 30 tuổi, cảnh giới cũng rất thấp, còn chẳng phải ở cảnh giới Tiên Tôn.
Tất nhiên là Tô Minh rồi!
Tô Minh ôm chặt cánh tay của Tiêu Nhược Dư.
Lúc này Tiêu Nhược Dư đờ người ra, vô cùng vui mừng và không dám tin. Mọi cảm xúc như bủa vây lấy cô ta.
Nhất thời, một trăm ngàn lãnh đạo và đệ tử của Thiên Nhẫn Tông đều đưa mắt nhìn về phía Tô Minh.
Tô Minh đã trở thành tiêu điểm của sự chú ý.
“Chưa nói đến việc người như Nhược Dư không thể nào phái người đi đánh lén ai, mà kể cả là thật thì đã làm sao?”, sau đó Tô Minh lại cười rồi ngẩng đầu lên nói với Đồ Kỳ ở trên không trung.
Giọng nói không lớn nhưng vô cùng bá đạo.
Toàn bộ Thiên Nhẫn Tông đều im lặng không nói gì.
Vô vàn ánh mắt nhìn về phía Tô Minh, nhìn rất lâu với vẻ sợ hãi, đờ đẫn, không dám tin và cuối cùng….
“Ha ha…”.
Hóa thành tiếng cười lớn.
Một tên rác rưởi chưa bước tới cảnh giới Tiên Tôn mà dám nói lời ngông cuồng như vậy?
Đây không còn là truyện cười nữa, mà là mắc bệnh hoang tưởng rồi chăng?
Nói một câu khó nghe thì kể cả là đệ tử tạp dịch thấp nhất trong Thiên Nhẫn Tông cũng đều bắt đầu ở cảnh giới Tiên Tôn.
Vậy mà một kẻ còn chưa ở cảnh giới Tiên Tôn…
Mặc dù Tiêu Nhược Dư bao nhiêu năm nay chưa từng gặp lại Tô Minh nên không hiểu lắm về chuyện của anh nhưng cô ta tin tưởng tuyệt đối ở sự ‘ngông cuồng’ của Tô Minh. Cô ta tin tưởng vô điều kiện.
Lý do rất đơn giản, khi còn ở trái đất tính cách của Tô Minh đã như vậy rồi. Bất cứ lời nói mà anh nói ra cũng đều theo kiểu ngông cuồng nhưng anh lại dễ dàng làm được.
Những chuyện thần tích đã là chuyện như cơm bữa với Tô Minh.