Đúng lúc này, trong lúc không khí yên tĩnh thì đột nhiên…
“Chu Kình!”, tiếng hét lớn với khí tức ngút trời đồng loạt vang lên.
Trong giọng nói đó chứa đầy vẻ kích động, kính sợ.
Người thanh niên đó mặc bộ võ phục màu xanh bình thường, sau lưng còn dắt theo một thanh kiếm và một cây gậy.
“Cảnh giới bề ngoài là cảnh giới bán bộ Hằng Đạo nhưng trên thực tế là cảnh giới Hằng Đạo tầng thứ 4. Hơn nữa còn có sức chiến đấu vượt cấp vô cùng mạnh”, Tô Minh nhìn Chu Kình, trong lòng thầm có đánh giá riêng. Tất nhiên, Chu Kình được đánh giá cao hơn chính là nhờ vào một số chiêu bài trên người hắn.
Chu Kình cũng khá tuấn tú, ngũ quan hài hòa. Hắn giẫm trên không trung mà đến.
Hắn chầm chậm đi xuống, trước tiên đến trước mặt Đạm Đài Chân Thương rồi khom người, nói: “May là không bỏ mạng! Chu Kình an toàn quay về rồi ạ”.
“Tốt lắm! Tốt lắm! Tốt lắm!”, Đạm Đài Chân Thương nói liền ba chữ ‘tốt’.
Ông ta vô cùng kích động, lại nói: “Chu Kình! Mau dâng xương cốt của tộc Cổ Ma lên, bổn hoàng không đợi nổi nữa rồi”.
Âm thanh rất lớn, tất cả mọi người ở đây cũng đều kích động và mong đợi.
“Vâng!”, Chu Kình gật đầu.
Sau đó…
“Bụp, bụp, bụp…”, từng mảnh xương lớn, sáng lấp lánh của tộc nhân tộc Cổ Ma xuất hiện trên Lôi Đàn.
Một mảnh.
Hai mảnh.
Ba mảnh.
…
Hơn 90 mảnh liên tiếp.
Tất cả mọi người đều kinh hãi và ngạc nhiên.
Wao!
Khủng khiếp quá đi!
Tộc nhân tộc Cổ Ma thật sự không dễ săn giết.
Nói thật thì mấy ngàn năm gần đây, tất cả hoàng triều Bất Tử cộng lại cũng chỉ giết được hơn 100 tộc nhân tộc Cổ Ma.
Ai có thể ngờ, một mình Chu Kình đi chuyến này lại có thể…
Chấn động!