Kiếm quang đó vụt lên trời sau đó lại đâm về phía kiếm quang của Tô Minh.
“Kiếm kỹ ở cấp bậc địa cấp đỉnh phong kỳ? Còn tu luyện đến cảnh giới viên mãn?”, kiếm Mạnh Lăng vừa rút ra thì rất nhiều người có mặt ở đây chỉ cảm thấy thần chết xuất hiện, chỉ cảm thấy thật bi thương. Họ còn cảm thấy trời đất như sắp sụp đổ. Còn đám cường giả như Lâm Chân Võ thì cảm nhận được cấp bậc chiêu kiếm này của Mạnh Lăng.
Càng cảm nhận được thì họ càng cảm thấy chấn động.
Kiếm ý ở cấp bậc địa cấp đỉnh phong kỳ vô cùng yêu nghiệt. Có thể nhập môn cũng là vô cùng khó khăn, chứ đừng nói đến việc tu luyện đến cảnh giới viên mãn khi mới hơn 20 tuổi như Mạnh Lăng.
Đúng là không thể tưởng tượng nổi!
Nhất thời, đám người thuộc tầng lãnh đạo cấp cao như Lâm Chân Võ đều cảm thấy toàn thân run rẩy, hít một hơi lạnh.
Ngoài ra, theo những gì Hoàng Linh Viện nói thì chiêu thức mạnh nhất của Mạnh Lăng căn bản không phải là kiếm.
Mạnh Lăng không phải là kiếm tu. Không phải là kiếm tu mà có kiếm đạo khủng khiếp như này thì đúng là….
Nhưng…
Tiếp đó là…
“Két!”, một âm thanh khẽ vang lên.
Âm thanh vừa dứt thì trong không trung vang lên tiếng va chạm giữa kiếm quang của ‘Nhất kiếm đoạn mệnh cửu trùng sơn’ và kiếm quang của Tô Minh, sau đó kiếm quang đó vỡ tan thành bột, giống như con gà con gặp phải con voi.
Cách biệt vô cùng lớn!
“Sao có thể thế được?”, đám người Lâm Chân Võ đều há hốc miệng, thất thần như bị ai hút mất hồn, tất cả như hóa đá.
Ban nãy ‘Nhất kiếm đoạn mệnh cửu trùng sơn’ của Mạnh Lăng chiếm ưu thế biết bao, giờ đây lại vô cùng chấn động.
Không ngờ kiếm thế mạnh như vậy lại bị một kiếm của Tô Minh trấn áp?
Đùa gì vậy?
“Nhất kiếm đoạn mệnh cửu trùng sơn của Mạnh Lăng dường như có sức uy hiếp với mình, vậy mà đứng trước mũi kiếm của Tô Minh thì chả là gì? Phải chăng mình cũng không phải là đối thủ của Tô Minh?”, Lâm Chân Võ vui đến phát điên, lẩm bẩm nói.
Ông ta vốn tưởng rằng mình và cả học viện Linh Võ đều đánh giá Tô Minh cao lắm rồi nhưng đâu ngờ….
Vẫn đánh giá anh quá thấp!