Nếu lúc ấy Lữ Thanh Thanh không ngông cuồng, Lữ Chân Tuân thật lòng muốn đền đáp ơn cứu mạng.
Thì đã không có ngày hôm nay!
"Thật sự không thể thay đổi sao?", Dương Phụng Lăng giống như một con thú bị ép đến bờ vực, cả người tràn ngập điên cuồng, gầm lên.
"Không thể", Tô Minh lạnh nhạt đáp. Giờ phút này, anh rất bình tĩnh, cũng không có chớp lấy cơ hội ra tay với Lữ Chân Tuân và Lữ Thanh Thanh. Bởi vì, anh muốn bắt hai người kia quỳ xuống dập đầu cho đến chết, chứ không phải tự tay giết chết họ.
Điều bản thân phải làm là ép họ đến đường cùng.
Sau đó, nghiền nát hết mọi sự chuẩn bị và con bài chưa lật của Huyền Thanh Tông.
"Bịch...", Dương Phụng Lăng đột nhiên quỳ xuống về phía cấm địa phía sau Huyền Thanh Tông.
Ông ta vừa quỳ.
"Bịch bịch bịch..."
Toàn bộ đệ tự và các nhân viên cấp cao của Huyền Thanh Tông trên sân đấu đều quỳ xuống.
Vừa quỳ xuống, Dương Phụng Lăng vừa nghiêm túc, thành kính nâng một khối ngọc hồn bằng hai tay.
"Kính xin liệt tổ liệt tông, con, Dương Phụng Lăng, tông chủ đời thứ 17 của Huyền Thanh Tông cầu xin các vị hiển linh, cứu lấy Huyền Thanh Tông chúng con", Dương Phụng Lăng lớn tiếng nói.
Ông ta nói xong thì dập mạnh đầu xuống đất.