Thế nhưng đúng lúc đó.
“Anh tưởng mình đi được chắc?”, Quan Khuynh Thành đột nhiên quát to.
Giọng nói đầy sát ý và điên cuồng.
Cùng lúc đó, hơi thở từ người cô trở nên quỷ dị, sóng gió nổi lên.
“Cô… Cô muốn thiêu đốt huyết mạch ư?”, Đế Côn Đằng suýt chút nữa sợ đến nỗi ngã ngửa, mẹ nó, điên, đúng là điên thật mà…
Thiêu đốt huyết mạch?
Đó chính là cách để ôm nhau chết không ai có thể tưởng tượng nổi mà.
Huống chi, huyết mạch Quan Khuynh Thành có xác suất là huyết mạch của dòng họ đó rất cao, rất quý giá.
Huyết mạch đáng quý như thế mà lại thiêu đốt như vậy ư?
Chỉ vì thằng đàn ông chẳng khác gì con kiến đó?
Đầu bị úng nước rồi hả?
Đế Côn Đằng trực tiếp muốn chửi con mẹ nó.
Chọc ai chứ đừng đụng tới phụ nữ, lại càng không nên đụng đến người phụ nữ điên cuồng như thế!
Đế Côn Đằng giờ phút này đã lạnh đến nỗi máu cũng lạnh.
Hai tròng mắt trợn muốn lòi ra ngoài.
Nhưng cũng chính vào lúc này.
Trong khoảng thời gian như một tia lửa lóe qua.
Chợt.
“Đừng giả vờ ngu ngốc như thế”, bàn tay nhỏ bé của Quan Khuynh Thành bỗng nhiên bị nắm chặt.
Là Tô Minh.
Giọng nói dịu dàng mang theo chút cảm động và trách móc vang lên bên tai Quan Khuynh Thành.
Đồng thời, một dòng chân khí lặng lẽ, an toàn, ấm áp chảy dọc từ tay Quan Khuynh Thành đi khắp người, dập đi ngọn lửa huyết mạch đang bốc cháy đó.
Tranh thủ thời gian này.
Đế Côn Đằng nào có rảnh rỗi do dự làm gì nữa, hắn ta thật sự sợ Quan Khuynh Thành rồi nên nhấc chân trực tiếp đi vào hư không.
Muốn sống!
Thì phải chạy!
Rời khỏi thế giới này, trở về vực Hỗn Độn thì mới an toàn được.
“Ai dám đụng đến anh, em sẽ giết hết cả nhà kẻ đó”, gương mặt xinh xắn của Quan Khuynh Thành cực kỳ nghiêm túc, khẽ quay đầu nhìn sang Tô Minh, gương mặt đó có cả sự nghiêm túc, sát khí và cả chút ngượng ngùng khi đối mặt với Tô Minh, đó là một cảm giác rất mâu thuẫn.