Mục lục
Truyện: Đỉnh cấp Tông Sư - Tô Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Sau 1/10000 hơi thở mà Mạc Thiên Hành và Diêu Phong ra tay thì tám vị lão tổ hoàng thất ở phía sau cũng đồng thời ra tay. Cũng giống với Mạc Thiên Hành và Diêu Phong, tám người này không ai nương tay, đều dùng tất cả chiêu thức, thần thông, binh khí mạnh nhất của mình, thậm chí có hai lão tổ hoàng thất trong đó vừa lên đã bắt đầu thiêu đốt tinh huyết và tiên nguyên của mình, đúng là điên thật rồi.    

 

Nhất thời, khí tức bao trùm khắp đất trời, có thể nói là vô cùng chấn động.   

 

Và Tô Minh trở thành tiêu điểm của những đòn tấn công này.   

 

Đám người Mạc Thiên Hành và Diêu Phong đồng loạt ra tay, hơn nữa còn dốc hết sức, đúng là đáng sợ. Đến nỗi mà kể cả tất cả những đòn tấn công khóa chặt Tô Minh nhưng những người khác ở chiến trường cổ, đặc biệt là những kẻ trước đó đã thề sẽ rút khỏi Chúng Sinh các và cả những người bị thương nặng thì lúc này đều chết hơn phần nửa và hóa thành tro tàn.    

 

“Đến nỗi đó sao?”, người đàn ông trung niên áo bào trắng cũng chính là Các chủ của Cực Kiếm các lúc này đều há hốc mồm đờ đẫn. Ông ta hoàn toàn không thể ngờ và cũng không thể tưởng tượng nổi đám Mạc Thiên Hành lại đồng loạt ra tay? Hơn nữa ai cũng dùng đến hết chiêu bài của mình?   

 

Trong đầu người đàn ông trung niên áo bào trắng có chút hỗn loạn, dường như chỉ còn lại đúng một ý nghĩ. Nếu như đổi lại là ông ta, đứng trước đòn tấn công điên cuồng của đám Mạc Thiên Hành thì liệu sẽ có kết cục như thế nào?   

 

Ông ta chỉ có thể nói là mình sẽ hóa thành tro tàn trong một hơi thở, mãi mãi không được tái sinh chăng?   

 

Còn Tô Minh thì sao?  

 

Ông ta theo bản năng nhìn về phía Tô Minh.   

 

Nhưng vừa nhìn thì toàn thân run rẩy. Bởi vì ông ta dường như nhìn thấy Tô Minh đang cười với điệu cười khinh bỉ.   

 

Chuyện này…  

 

“Rác thì vẫn là rác thôi! Mười đống rác tụ lại thì vẫn là rác”, trong chớp mắt Tô Minh tiện miệng nói một câu, giọng nói đầy vẻ khinh bỉ, vang vọng khắp chiến trường cổ, thậm chí ai có mặt ở đây đều có thể nghe thấy.   

 

Trong lúc anh nói thì mọi người có thể nhìn thấy rõ, đám Diêu Phong dồn sức tấn công và đều đến trước mặt Tô Minh, dường như sắp chạm đến Tô Minh rồi.   

 

“Pháp Nguyên Trường Hà! Thuật Sinh Mạng Lưu Phóng!”, Tô Minh ung dung thốt ra mấy chữ.   

 

Nhất thời, Pháp Nguyên Trường Hà xuất hiện giống như dòng sông ngân hà với các chùm sáng bao trùm đất trời.   

 

Trong chớp mắt, Pháp Nguyên Trường Hà như dòng sông đầy màu sắc trực tiếp vây xung quanh Tô Minh.   

 

Chỉ vây một vòng đơn giản thì bất luận chiêu thức tấn công của đám Diêu Phong có mang theo khí tức hủy diệt hay trấn áp được đối phương thì lúc này đều bị đóng băng sau khi bị Pháp Nguyên Trường Hà bao trùm rồi dừng lại. Sau đó mặc dù vẫn tiếp tục tiến về trước nhưng tốc độ chậm lại mười lần.   

 

Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, sau đó thuật Sinh Mạng Lưu Phóng mới bổ nhào tới.   

 

Có thể thấy rõ, lúc thuật Sinh Mạng Lưu Phóng xuất hiện thì đòn tấn công của tám lão tổ hoàng thất của vương triều Cửu Minh đều co rúm lại, run rẩy, nhanh chóng bị đánh tan rồi hóa thành hư vô.   

 

Còn lực trấn áp của long ấn sơn hà xã tắc của Mạc Thiên Hành không ngừng run rẩy nhưng không bị đánh nát luôn nhưng ánh sáng cũng mờ đi bảy phần. Dường như cảm nhận được phản kháng của long ấn sơn hà xã tắc nên thuật Sinh Mạng Lưu Phóng bao trùm đất trời đột nhiên ngưng tụ lại rồi khóa chặt lực trấn áp long ấn sơn hà xã tắc. Sau một hơi thở, lực trấn áp của long ấn sơn hà xã tắc bị thuật Sinh Mạng Lưu Phóng hóa thành hư vô.   

 

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK