Trang viên trước mắt, hoang vu, là sự hoang vu có thể cảm nhận một cách rõ rệt.
Sâu thẳm trong anh cũng là sự hoang vắng, cha mẹ đều đã qua đời, gia tộc tiêu tan, tất cả những gì anh cảm thấy thân thuộc và trân trọng trước kia, hầu như đều đã biến mất, đây không phải hoang vu thì có thể là gì chứ?
"Tôi dường như đã hiểu ra rồi", khuôn mặt của Tô Minh thoáng hiện lên vẻ vui mừng nhưng vẫn rất đỗi bình thản, xuất phát từ sâu trong thâm tâm.
Ngay sau đó.
Toàn thân Tô Minh phát ra một luồng khí.
Thê lương!
Hiu quạnh!
Cô độc!!!
Luồng khí đó, dần dần cô đọng, thăng hoa và tụ hội.
Trở thành một cảm giác Hoang Vu thực sự.
Luồng không khí xung quanh đều tràn ngập sự xào xạc, vạn vật tàn úa, như thể chỉ cần hít một hơi thở dài, không khí xung quanh đều có thể biến thành tro bụi.
Ngay cả không gian dường như cũng trở nên hoang phế vô số năm, cảnh vật tầng tầng lớp lớp bắt đầu đổ nát, trở nên hoang tàn.
Tô Minh toàn thân phát ra luồng sáng, càng lúc càng lớn hơn.
Luồng khí càng lúc càng kì dị.
Lúc này anh đem tới cho người ta cảm giác tuyệt vọng, toàn bộ cảm xúc như đang thoái trào.
Như thể trăm ngàn năm tuổi tươi đẹp bị héo tàn, bị phai nhạt hết đi.
Giống như tất cả sự thân thuộc, thân yêu của con người đều rời đi, tan biến một cách bi tráng.
Đã thấu rõ phồn hoa của cuộc đời, chỉ cầu mong một phút hoàng hôn.
Toàn thân Tô Minh như biến thành một dòng suối, một dòng suối hoang vu vô định.
Lúc đó.
Trên Thủ Hộ Sơn, vẫn còn sót lại tầm mười gia tộc tu tiên, tất cả đều ào ào chạy đến tông môn.
Kinh ngạc, không tin vào mắt mình mà nhìn về hướng đỉnh núi.
Kì lạ là, thâm tâm của bọn họ đã già, tuổi tác cũng đã cạn kiệt thê lương, tràn đầy cảm giác tuyệt vọng.
Loại cảm giác này thật đáng sợ, đáng sợ đến nỗi khiến họ vô thức có suy nghĩ muốn ở ẩn tại chốn bồng lai, không màng thế sự, chỉ mong một ngọn núi, một con sông, một căn nhà cỏ sống yên bình đến lúc chết.
Thế nhưng.
Sự thê lương này, không khí tuyệt vọng này, một lúc sau đã tan biến hẳn.
Dường như, tất cả đều là ảo giác.
"Vừa…vừa…vừa rồi rốt cuộc là như thế nào rồi?", rất nhiều người tu tiên đều hoảng loạn, nhìn lẫn nhau, vô cùng kinh sợ!!!
Hoàng Cực Cung, bên trong kho báu vật.
Tô Minh lại một lần nữa mở mắt.