Mặc dù không nói tên ra nhưng tất cả mọi người đều biết, hai người đó là Vu Khung và Tống Kình Thương.
Quá kinh khủng!
Phải biết rằng, Trương Thiên Nhẫn đã chủ trì kỳ thi này hai ba trăm năm rồi. Năm đó, kể cả Ngô Lập Tàng hay những người mới thì đều do Trương Thiên Nhẫn chủ trì.
Nhưng dường như chỉ có khóa này Trương Thiên Nhẫn mới chủ động nhắc trước đến tên của người mới, và nhắc tới ông ta kỳ vọng vào ai?
Điều đó chứng tỏ gì?
Chứng tỏ hai kẻ yêu nghiệt như Vu Khung và Tống Kình Thương đã đạt đến cảnh giới là chưa thi nhưng đã được học viện Linh Võ công nhận rồi.
Thật khủng khiếp!
“Dựa vào cái gì mà không nhắc đến bổn công chúa?”, Cổ Kim bĩu môi, có chút không vui. Cô ta nắm chặt nắm đấm, hạ quyết tâm phải lấy được thành tích sáng giá.
Đồng thời lúc này, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Tô Minh.
Đó đều là vẻ chế giễu, là sự giễu cợt và thương hại.
…
Lại còn dám cược mạng với Vu Khung?
Lần này thì hay rồi?
Ngay cả viện trưởng Trương Thiên Nhẫn của học viện Linh Võ cũng nhắc đến tên của Vu Khung rồi…
Không nói cũng biết, Vu Khung mạnh đến mức nào.
Vậy mà Tô Minh lại ngu ngốc muốn cược mạng với Vu Khung, đây không phải là cược mạng mà là nộp mạng mới đúng?
Được sống chẳng phải tốt hơn sao?
Có người nhanh ý còn để ý trong lời nói của Trương Thiên Nhẫn khi nhắc đến Vu Khung còn nói đến những từ ngữ như ‘đao ý tiên thiên đao thể, linh động hậu kỳ’ mà ông ta còn nhắc đến ‘đao tâm như gương’.
Đao tâm như gương?
Vu Khung đã đạt đến đao tâm như gương rồi? Thật đáng sợ.
Đao tâm như gương còn hiếm gặp hơn cả đao ý.
Trong hàng triệu người may ra có một hai người có đao ý, nhưng trong một trăm triệu người cũng khó tìm được một người có ‘đao tâm như gương’.
Đao tâm như gương thuộc hàng đỉnh cao trong đao đạo.
“Thằng ngu này!”, nhất thời, trong hàng triệu người có mặt ở đây đều không biết dùng từ nào để hình dung về Tô Minh.