Thế thì, chẳng phải là có cơ hội bỏ cả ngọn núi kiếm vào trong túi?
Đương nhiên, cái suy nghĩ mượn nhỏ lấy lớn ấy chỉ là tồn tại trong suy nghĩ thôi.
Điều này giống như một người muốn hiểu biết Lý Thế Minh thì sẽ phải tìm hiểu cả Đại Đường, rất khó mà làm được.
Huyền Võ Tiên Quy từng thử tìm hiểu kiếm dẫn lôi mấy lần, rồi lại từ bỏ. Vì không lãng phí thanh kiếm này, nó mới đặt vào trong mê cung chết chóc với tâm lý nếu đã không dùng được vậy để mê cung cắn nuốt kiếm dẫn lôi đi.
Nhưng kết quả là mê cung chết chóc cũng không thể cắn nuốt kiếm dẫn lôi!
Xét về cấp bậc thì thực tế, kiếm dẫn lôi vẫn thua mê cung chết chóc một chút. Nhưng nó lại gánh vác nền kiếm đạo của cả ngọn núi kiếm, còn được rèn luyện vài trăm triệu năm, sức mạnh của nó quả thật rất khủng bố. Dù là mê cung chết chóc cũng không dám nuốt chửng, sợ bị cắn trả.
Dần dà, kiếm dẫn lỗi vẫn ở yên trong mê cung, sau đó, bị Huyền Võ Tiên Quy đặt sau một cánh cửa trong số tám cánh cửa ở lối rẽ, coi nó là một cái bẫy trí mạng.
"Thanh kiếm dẫn lôi kia đã bị mai một trong cánh cửa ấy vô số năm, nhưng sức mạnh của nó chẳng những không bào mòn theo thời gian, mà còn càng trở nên khủng bố, đáng sợ. Dù là lão Quy ta khi đối mặt với nó cũng sẽ rất đau đầu", Huyền Võ Tiên Quy lẩm bẩm.
Huyền Võ Tiên Quy còn chưa nói xong, Tô Minh đã mở cánh cửa ấy ra. Thoáng chốc, ánh sáng chói mắt tỏa ra khắp nơi, bao phủ cả đất trời. Một luồng kiếm mang sắc bén thẳng tắp, lặng yên không một tiếng động, nhưng lại giống như một ngôi sao băng cắt ngang bầu trời đêm.
Khoảnh khắc ấy, đôi mắt của hơn triệu người trong Chúng Sinh các đang nhìn chằm chằm vào Tiên Nguyên Kính suýt nữa thì nổ tung, mặt mày trắng bệch. Cách cả một dị không gian, mà... mà vẫn cảm giác được sự đáng sợ và sắc bén của luồng kiếm mang màu đen ấy!
Lúc này, đặc biệt là những kiếm tu trong hơn triệu người kia, gần như đều quỳ xuống, kiếm đạo trong tim như vỡ nát, không cầm nổi kiếm trong tay.
"Không xong!", Diễm Huyền Kình hô lên, sắc mặt lập tức trắng bệch, khỏi đoán ông ta cũng có thể xác định, sức mạnh của luồng kiếm mang sau cánh cửa kia đã vượt ngoài sức tưởng. Dù là ông ta, khi đối mặt với nó, chắc cũng sẽ chết chắc? Mà Tô Minh...
Tô Minh còn có thể sống sao?
Diễm Huyền Kình nhìn chằm chằm vào Tiên Nguyên Kính, tiếc là bên trong mặt kính đều tràn ngập ánh sáng đen tuyền của luồng kiếm mang kia, không thể nhìn thấy gì khác...
Thời gian chầm chậm trôi, Diễm Huyền Kình nhìn chọc chọc vào mặt kính, đợi kiếm mang màu đen kia biến mất, chỉ thấy mỗi giây như trôi qua cả năm trời.
"Không thể nào còn sống được đâu", lão Hồng gần đó liếc nhìn Diễm Huyền Kình lạnh nhạt nói.
Nếu vậy mà còn sống được thì mới là lạ.
Tô Minh quả thật suýt nữa thì chết, phải công nhận rằng luồng kiếm mang kia mạnh đến nỗi khiến người ta rét run.
Trong giây phút sống còn ấy, khi anh đối mặt trực tiếp với luồng kiếm mang kia thì đã dùng Sinh Mệnh Lưu Phóng, bia Huyền Diệu, kiếm tâm, cây Thế Giới, kho tàng huyết mạch để bọc lấy mình mới khó khăn lắm còn sống.
Vì anh chắn trước mặt Mạc Thanh Nhạn, tuy trông như không bị gì, nhưng thực tế, ở khoảnh khắc ấy, cơ thể anh đã bị luồng kiếm mang kia chém làm đôi mấy trăm lần. May mà có kiếm tâm bảo vệ kiếm nguyên Thiên Vẫn, nên cuối cùng đã giữ được kiếm nguyên, kiếm đạo Thiên Vẫn. Chỉ cần giữ được nó, kế tiếp sẽ khôi phục lại một cách dễ dàng. Dù sao, anh cũng là người có bàn tay vàng như kho tàng huyết mạch.