Đáp lại lời Quý Thanh Hoà là một tiếng Kiếm âm.
Vô cùng rõ ràng. Như là tiếng đàn.
Cổ Kim cảm thấy Quý Thanh Hoà trước mắt này đúng là nể mặt mà không biết điều.
Cổ Kim rất ít khi lương thiện thế này, chỉ cần phế một cánh tay, bồi thường một trăm nghìn viên Linh thạch hạ phẩm là được, kết quả cô lại còn không biết cảm ơn?!
Ha ha…
Còn muốn đánh một trận với mình?
Kẻ vô tri thì không biết sợ là gì.
Vậy thì nếm thử kiếm của mình đi.
Kiếm trong tay cô ta chính là Vương khí thượng phẩm cực kỳ khủng bố, tên là Điệp Huyết.
Từ lúc 5 tuổi bắt đầu luyện võ, thanh bảo kiếm cực kỳ sắc bén này đã đi theo cô ta rồi.
Đã trở thành binh khí bản mệnh.
Điệp Huyết trong tay, đã quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn được nữa, Kiếm âm vang vọng, Điệp Huyết như sắc máu, bén nhọn vô cùng.
Trong một tích tắc, Kiếm ý như dây đàn, từng sợi chấn động.
Khiến người người cảm thán.
Như thể một tác phẩm nghệ thuật.
Không chỉ như vậy, Kiếm ý kia đã đạt đến cảnh giới Bán bộ Linh động.
Lại thêm Vương khí thượng phẩm.
Có thể đoán ra được sức mạnh khủng khiếp ra sao!!!
Ngoài ra chính là chất lượng của Chân khí, Cổ Kim rót Chân khí vào trong Điệp Huyết kiếm, mang đến cảm giác về một loại khí tức tinh thuần, như thể đã bị tôi luyện vô số lần để trở nên thuần khiết và sạch sẽ đến như vậy.
Loại chất lượng Chân khí này, chỉ có công pháp Luyện khí đỉnh cấp mới có thể dẫn ra được.
Đương nhiên, thứ đáng sợ nhất chính là kiếm pháp của cô ta, không ai biết được cô ta thi triển loại kiếm pháp gì, nhưng sự linh động, tập hợp, biến hoá kỳ lạ, lúc nhanh lúc chậm, lúc ẩn lúc hiện của bóng kiếm đều khiến người ta phải trầm trồ.
Hiển nhiên, kiếm pháp mà cô ta dùng cũng có cấp bậc không thấp, hơn nữa, cũng đã tu luyện đến mức Đại thành.
Sắc mặt Tô Minh cũng khẽ đổi.
Thực lực của Cổ Kim còn mạnh hơn so với tưởng tượng của anh.