Trước đó hắn đã bỏ sót một việc. Đó chính là Ngô Lập Thần nói hôm nay đến để xem mặt. Hơn nữa, Ngô Lập Thần còn tặng Mục Thanh Hoa Khinh Nhan Hoàn làm quà, vậy chẳng phải đối tượng mà Ngô Lập Thần đến xem mặt chính là Tống Cẩm Phồn sao? Vậy mà lúc này Tống Cẩm Phồn lại ôm chặt Tô Minh và vô cùng thân mật với Tô Minh.
Có nghĩa là Ngô Lập Thần cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga rồi? Lại dám đến xem mặt người phụ nữ của cậu chủ Tô?
Ôi mẹ ơi!
Chẳng trách ban nãy lúc Ngô Lập Thần mời rượu Tô Minh và Tống Cẩm Phồn thì hắn ta tự tay tát vào mặt mình, còn nói mình có mắt không thấy núi Thái Sơn.
Lâm Đình lập tức thấy toàn thân run rẩy, phẫn nộ quát: “Thần Tử! Anh muốn chết hả? Anh muốn cả nhà họ Ngô chết theo anh sao? Mau xin lỗi cậu chủ Tô đi!”
“Không sao đâu! Bỏ qua đi! Người không biết thì không có tội”, Tô Minh khoát tay, nói.
“Anh Tô Minh! Chủ nhân bào chế Khinh Nhan Hoàn thật sự… Thật sự là anh sao?”, Tống Cẩm Phồn lên tiếng phá tan bầu không khí yên tĩnh. Cô ta nghiêm túc nhìn về phía Tô Minh, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn đặt lên hông Tô Minh làm ra vẻ nũng nịu. Cô ta khẽ mỉm cười, lộ ra vẻ đáng yêu. Dáng vẻ đó như muốn nói với Tô Minh rằng ‘Người ta đang giận đấy! Có thể chế ra thứ tốt như này mà không tặng người ta một viên’.
“Đúng vậy!”, Tô Minh lúng túng nói. Khinh Nhan Hoàn là sản phẩm mình làm thử, hiệu quả cũng được. Lúc đó luyện ra được mấy chục viên nhưng không dùng đến nên đã bán cho một số môn phái lớn ở Huyền Linh Sơn.
Thật không ngờ còn một viên lại rơi vào tay Ngô Lập Thần, lại còn bị hắn ta dùng nó tặng cho Mục Thanh Hoa.
“Hừm! Vậy mà không tặng cho em một viên?”, Tống Cẩm Phồn hừ lạnh một tiếng nói. Các cô gái trẻ rất thích những thứ qúy báu giúp giữ gìn nhan sắc như Khinh Nhan Hoàn.
“Để anh tìm xem, không biết có còn dư viên nào không?”, Tô Minh cười khổ nói, trong đầu bỗng nhớ tới nhẫn không gian.