“Diệp Phù, anh đứng ở một bên, trước chờ một chút, hiện tại trên sân không có ai mạnh bằng anh, khi đối chiến sinh tử hôm nay của bọn họ kết thúc, tôi sẽ tự mình chỉ dẫn anh”, Tô Minh liếc Diệp Phù nói.
“Vâng”, Diệp Phù vừa hưng phấn vừa có chút hoảng sợ, nhưng cũng chỉ có thể nghiến răng đồng ý.
“Bắt đầu!”, Tô Minh quát lớn.
Khoảnh khắc tiếp theo, võ trường an tĩnh trong thời gian ngắn ngủi lại một lần nữa bắt đầu một hồi đối chiến sinh tử.
Lần này thực sự là một trận chiến sinh tử đúng nghĩa, hai học viên một cặp, nhìn nhau như thể đối phương là kẻ thù giết cha của mình vậy.
“Gừ gừ gừ…”, rất nhiều học viên đều đang rít gào, gầm thét, đánh đấm tới hưng phấn điên cuồng.
Đao kiếm không có mắt, nắm đấm mang theo gió.
Vật lộn vì mạng sống, cuộc chiến thực sự để giành lấy sự sống, khiến người khác nhìn tới kinh hồn táng đảm.
Một số người chiến đấu tới đỏ ngầu hai mắt, đã rơi vào trạng thái chiến đấu điên cuồng không tự chủ.
Mùi máu càng nồng nặc hơn, dường như từng giây trôi qua đều có máu chảy, võ trường ban đầu vốn một màu xanh nay nhanh chóng chuyển sang màu đỏ máu.
“Ting ting ting…”
“Két két két…”
Mỗi giây có thể nghe thấy tiếng lanh lảnh, dữ dội và chói tai khi đao kiếm va chạm vào nhau, còn có tiếng xương cốt đứt đoạn.
Hiệu ứng thị giác khá tàn khốc.
Sắc mặt của Diệp Mộ Cẩn đã hơi tái xanh, dạ dày cuộn trào khó chịu muốn nôn.
Mà Tô Minh đã biến mất tại chỗ từ lúc nào.
Định thần lại thì phát hiện anh đang dịch chuyển một cách quỷ dị tới trước mặt hai học viên đang chiến đấu đến đánh mất lý trí, dường như đang cùng nhau đi vào chỗ chết, bất thình lình ngăn cản họ lại.
Hơn nữa còn khen ngợi: “Khá tốt, tiếp tục duy trì”.
Những họ viên bị anh chặn đứng trong phút chốc đó đều là những học viên trong tích tắc thực sự tiến vào cửa sinh tử, nửa chân đã bước vào quan tài.
Được anh mạnh mẽ cứu vớt lại.
Tô Minh thực sự muốn cứu những võ sĩ này!!!
Chiến đấu sinh tử có thể kích thích đột phá cảnh giới, có thể mạnh mẽ cường hóa lực chiến đấu thực chiến chứ không phải là khiến những học viên đều chết hết.
Tác dụng lớn nhất của anh tại đây chính là để đảm bảo rằng phần lớn số học viên có thể buông bỏ tất cả để đối chiến sinh tử, chứ không thực sự kêu họ đi gặp Diêm Vương.
Nếu không giáo tôn như anh có mặt thì có ích lợi gì?
Không có thực lực và sự nắm chắc này, anh có dũng khí và tư cách gì khiến những học viên này bất chấp sống chết để đối chiến? Miệng nói cái chết là điều bình thường đối với người tu luyện, nhưng thân là giáo tôn, anh hy vọng kiểm soát tỷ lệ tử vong một cách nghiêm ngặt nhất có thể.
Nó không phải là tuyệt đối, luôn có những người mà anh không cứu kịp, vậy chỉ có thể dựa vào các kỹ thuật y tế thần kỳ và thuốc mỡ.
Nếu vẫn không được thì thật sự là xui xẻo, chết thảm tại chỗ coi như là cái giá và sự hy sinh cần thiết.
Tầm hai tiếng sau, vì sự hiện của Tô Minh, ngoại trừ một số ít, dường như tất cả đều thực sự không màng sống chết mà chiến đấu, nhưng cũng không có người nào chết thảm cả!