Không những thế, khi nó bay ngược ra ngoài, Trần Thanh Minh đang đứng trên không cũng mặt mày trắng bệch không còn chút máu, rồi phun ra một ngụm máu!
"Mày...", Trần Thanh Minh không chỉ chấn động mà còn hoảng sợ.
Bà ta nhìn chằm chằm vào Tô Minh!
Trong đầu chấn động đến sông cuộn biển gầm.
Bà ta đã sử dụng cả Long Ngục Kiếm, thế mà vẫn không thể giết chết Tô Minh, trái lại, còn bị một quyền của Tô Minh giải quyết hết sức nhẹ nhàng?
Đùa gì thế?
Giờ phút này, không chỉ mình Trần Thanh Minh, mà hơn mấy chục triệu con người trong ngoài quảng trường Linh Võ, cũng kinh ngạc đến nỗi suýt nữa ngất xỉu tại chỗ, không thể tin được mình đã nhìn thấy gì!
"Tôi cái gì mà tôi? Bà già, để tôi tiễn bà xuống suối vàng!", Tô Minh cũng hừng hực ý chí chiến đấu. Dưới khí thế tiêu điều vô vàn vô tận của "Đại Hoang Vu Quyền", dường như mọi người đều bị cái cảm giác vắng vẻ ấy ảnh hưởng. Chỉ có mình Tô Minh - người ra quyền là không, trái lại còn tỏa ra khí thế kinh người, sát khí tận trời, không chút chần chừ lại đấm ra một quyền!
Một quyền này, cũng nhắm thẳng vào Trần Thanh Minh.
"Khốn kiếp! Thằng con hoang, là mày ép tao đó!", Trần Thanh Minh rùng mình tựa như bị đè dưới vô vàn lớp băng, chợt cảm thấy mùi vị của cái chết đang kề cận.
Nào dám chần chừ gì nữa?
"Cờ Thiên Hồn! Ra cho tôi!", Trần Thanh Minh hét lên.
Khi thế trên người bà ta lập tức trở nên tà ác.
Chợt có tiếng kêu gào thảm thiết vang lên.
Một lá cờ đỏ tươi phần phật hiện lên giữa không trung.
Trên lá cờ ấy, chỉ riêng vô số trận pháp đan xen đã đủ để khiến người ta hoa mắt, ít nhất phải cả ngàn trận!
Không những vậy, bên trên còn có một đống hình đầu lâu. Có vẻ chúng là một ký hiệu cổ, đỏ đen đan xen, nhìn kỹ thì chúng như đang di chuyển trên mặt cờ, trông rất sống động.
Nhưng đáng sợ là hình đầu lâu ấy lại có thể hấp thu được mọi loại khí trong đất trời.
Đặc biệt là huyết khí, tử khí, khí tức hủy diệt.
Vả lại, không riêng trong trời đất mà ngay cả hư không xung quanh cũng bị vét sạch, hấp thu, mai một...
Từng luồng sức mạnh hư không cuồn cuộn không ngừng bị đầu lâu hấp thu vào trong lá cờ đỏ tươi kia!
Hơn nữa, đây chỉ là bắt đầu. Sau khi lá cờ đó mở ra giữa trời thì càng ngày càng to ra, trải rộng bốn phía.
Phút chốc, đã che trời lấp đất!
Toàn bộ vòm trời đều bị nó bao phủ.
Ngay cả Mặt Trời cũng biến mất.
Nhiệt độ của toàn bộ Linh Võ Thành, đặc biệt là học viện Linh Võ bắt đầu giảm xuống.
Thậm chí là màu sắc trong không khí cũng biến thành màu đỏ tươi.
Mà từng quyền dùng sức mạnh hoang vu đang nhắm thẳng vào Trần Thanh Minh cũng chợt biến mất.
Sau khi Trần Thanh Minh dùng cờ Thiên Hồn, rõ ràng đã trả một cái giá đắt, bởi vì mắt thường có thể thấy được, từng kinh mạch trên người bà ta lồi lên, rồi biến thành màu đen.