Khi Vương Thần Ngạn dùng khí thế của cảnh giới Bất Tử chèn ép khiến mọi người có mặt ở hiện trường kinh ngạc, thì mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Tô Ly!
Thậm chí, có nhiều người còn cảm thấy nếu Tô Ly không ngớ ngẩn, thì sẽ cúi đầu chịu thua.
Dù sao, dù cô không đồng ý, cuối cùng cũng chẳng giữ nổi kho báu của Chuẩn Đế. Trái lại, còn mất mạng.
Người có đầu óc xíu đều biết, mạng sống mới là quan trọng nhất. Gặp phải một cao thủ cảnh giới Bất Tử như Vương Thần Ngạn thì chịu thua cho rồi.
Nhưng mà.
"Anh Vương cảm thấy sao?", Tô Ly khinh khỉnh cười.
Không ngờ cô vẫn không thay đổi suy nghĩ.
Đúng là khiến người ta hết sức kinh ngạc!
Lúc này, sắc mặt Vương Thần Ngạn cuối cùng cũng thay đổi, ánh mắt hiện lên vẻ âm u.
Đã nể mặt rồi mà còn không biết điều!
Vương Thần Ngạn nhìn chằm chằm Tô Ly...
Vài giây sau, hắn ta dời mắt nhìn về phía Mạt Cầu: "Anh Mạt thấy thế nào? Nếu hôm nay tôi muốn độ cô Tô Ly, khiến cô ấy quay đầu là bờ thì sao?"
Dù sao Mạt Cầu cũng là sư huynh của Tô Ly.
Hai người đều đến từ Tiên Âm Cốc.
Vả lại, Mạt Cầu còn là bạn nam cùng tham gia tiệc trà Ẩn Vân lần này với Tô Ly.
Sắc mặt Mạt Cầu đổi tới đổi lui...
Dường như đang do dự, phân tích lợi và hại của việc này.
Cuối cùng, Mạt Cầu cười nói: "Nếu anh Vương có thể giúp sư muội quay đầu là bờ, thoát khỏi bị ma quỷ ám ảnh thật thì cũng là chuyện tốt".
Dứt khoát nhường!
Thế mà lại nhường!
Mạt Cầu cũng bị ép nên đành chịu thôi. Sau khi cảm nhận được khí thế của Vương Thần Ngạn, hắn lập tức biết dù giờ sức chiến đấu và cảnh giới của mình có cao, hay có rất nhiều át chủ bài thì cũng không phải đối thủ của Vương Thần Ngạn. Vả lại, chênh lệch giữa hai người cũng chẳng phải là nhỏ.
Hắn không thể tự đâm đầu vào chỗ chết được.
Huống chi, hắn cũng chẳng thân quen gì với Tô Ly.
Còn kho báu Chuẩn Đế trong tay Tô Ly thì theo Mạt Cầu, nếu cần, các trưởng lão của Tiên Âm Cốc đang núp chắc chắn sẽ ra tay.