Mãi một lúc lâu vẫn không ai lên tiếng.
Bạch Mộc Huyên không còn ra vẻ đùa giỡn nữa, cô ta run lẩy bẩy, sợ hãi mặt cắt không còn giọt máu.
Vẻ mặt của Nghiêm Hà cũng đầy trầm tư, đáy lòng chấn động.
Tiêu Quân thì lại hít thở không thông, cứ lắc đầu rồi lại lắc đầu.
Thậm chí cả Tống Cẩm Phồn cũng ngơ ngác, anh Tô này của mình... mạnh đến vậy à?
Khi cô ta gặp gỡ anh ấy ở văn minh chết Hoang Diệm, cô ta chỉ biết anh ấy rất yêu nghiệt, rất mạnh, nhưng mà... lúc ấy vẫn chưa từng thấy anh ra tay.
Cô ta còn tưởng anh vô cùng nghịch thiên, nhưng có lẽ sức chiến đấu không bằng mình, sau khi vào Vô Lượng Kiếm Thành chắc chắn sẽ được sư tôn Tiêu Quân coi trọng, ai ngờ rằng...
Thực lực của anh lại hơn cô ta cả một trăm cấp chứ!
Điều này quá không thực tế.
Quá ảo ma rồi.
Ở giữa không trung, Trần Sắc sợ tới mức nuốt nước miếng, nghĩ đến mà hãi hùng!
Má ơi!
Trước kia, chẳng phải hắn ta đã từng nghĩ giết chết Tô Minh để chiếm đoạt kiếm Vô Lượng sao? Chỉ là không muốn mình vất vả cướp được kiếm Vô Lượng, sau đó lại bị Tư Đồ Diên cướp đi mà thôi, hắn ta không muốn trở thành đao kiếm cho Tư Đồ Diên lợi dụng.
Nguyên nhân hắn ta rút lui, không có chút gì là vì lo lắng, kiêng dè hay sợ hãi Tô Minh!
Nhưng thành thật mà nói...
Quá may mắn rồi.
Nếu hắn ta cứ ngu ngơ ra tay với Tô Minh, thì giờ người chết đã là bản thân rồi!
Lúc này.
Trong hư không.
Bà lão Trầm Yên nuốt nước miếng ừng ực, trông rất không bình tĩnh.
Bà ta thì thầm trao đổi với chủ nhân Nam Phượng Vân.
"Chưa đến ba mươi tuổi, đã lĩnh ngộ được hai loại kiếm nguyên ư? Hơn nữa còn là kiếm nguyên đặc biệt? Quả là rất khó tin. Quả thật có thể xứng đôi với Chỉ Tình".
Nam Phượng Vân truyền âm nói.
Trong giọng nói mang theo vài phần cảm thán.
Có cả sự rung động sâu sắc không thốt nên lời.
Trong khi bà lão Trầm Yên đang ngỡ chủ nhân định từ bỏ ý nghĩ giết chết Tô Minh, tác thành cho Tô Minh và cô chủ Chỉ Tình...
Ai ngờ rằng, Nam Phượng Vân lại thay đổi: "Đáng tiếc, nếu tin này truyền đến tai bổn tọa vào một năm trước, bổn tọa sẽ bồi dưỡng tên Tô Minh kia, tác thành cho Tô Minh với Chỉ Tình. Nhưng ngặt nỗi, số mệnh trêu người, tạo hóa trêu người. Bổn tọa đã an bài cho Chỉ Tình một mối hôn sự khác!"