Một âm thanh nặng nề vang lên, thân thể Hình Cửu Tử và Tô Ương dừng lại, thậm chí, khi nhìn kỹ thì cả hai đang có xu hướng bay thụt lùi.
Cũng cùng lúc này, giữa khoảng không gian trời đất như thực như ảo, có một vầng hào quang mơ hồ nhưng lại tồn tại vô cùng chân thật hiện ra.
“Kia là... ngại quá... Nếu các người muốn trốn thì e là khó đấy. Tô Ương, anh em chúng ta khó khăn lắm mới gặp lại nhau, sao người làm anh có thể tùy tiện rời đi như thế hả? Chúng ta tiếp tục uống trà đi!”, Tô Minh lên tiếng, bày ra tư thế mời: “Chúng ta vừa uống trà vừa chờ sư phụ hai người, được không?”
Toàn thân Tô Ương và Hình Cửu Tử run lên như đang té xuống Địa Ngục vậy.
Tô Minh biết họ có sư phụ?
Hơn nữa, tên này còn biết họ dùng bùa hộ mệnh để báo tin cho sư phụ?
Nói cách khác, Tô Minh biết hết, thấy hết, cũng có thể ngăn cản nhưng đối phương lại không ngăn cản.
Tên này cố ý sao?
Chẳng lẽ Tô Minh tự tin đến nỗi cho rằng mình có thể đánh chết sư phụ của họ?
Trong lòng Tô Ương và Hình Cửu Tử bỗng có cảm giác hoang đường như vậy.
Thậm chí sự sợ hãi, kinh hoàng, lo lắng, lạnh lẽo trước đó đều biến mất một cách khó hiểu, ngược lại có thêm cảm giác rất quái dị.
Hai người nhìn nhau rồi quay sang Tô Minh, họ thấy anh đã ngồi xuống cạnh bàn trà trong đình, tự châm trà cho mình.
Hình như tên này định chờ sư phụ của họ đến thật chứ không phải nói giỡn.
“Sư huynh, hắn biết sư phụ chúng ta mạnh cỡ nào không?”, Tô Ương truyền âm cho Hình Cửu Tử.
“Chắc không, nên giờ hắn mới tự tìm đường chết đấy!”, Hình Cửu Tử có chút kích động. Mẹ nó, hắn ta từng gặp kẻ ngạo mạn nhưng chưa từng gặp ai hống hách tới mức độ này!
Cũng đúng, tên Tô Minh này yêu nghiệt như vậy, không chỉ trong thế giới Tiểu Thiên, dù là đặt trong thế giới Đại Thiên thì cũng là lông phượng sừng lân.
Đúng là xuất sắc tới mức khiến người ta tuyệt vọng!
Dù là thiên tài cỡ nào, ở trước mặt tên này, chẳng phải tất cả đều vô dụng sao?
Nhưng cho dù như thế, vẫn câu hỏi kia: Tô Minh, mày biết sư phụ của sư huynh đệ chúng tao là ai sao?
“Tiếp tục giả vờ sợ hãi và hoảng hốt, đừng để hắn nhìn ra sơ hở. Đợi, đợi sư phụ thật sự tới đây rồi chúng ta sẽ để hắn biết bản thân đã phạm phải sai lầm tuyệt vọng cỡ nào, Tô Ương nuốt nước bọt, cẩn thận truyền âm.
Sau đó.
Hai người Tô Ương và Hình Cửu Tử cũng đáp xuống, đi tới trong đình, cả hai cùng ngồi cạnh bàn trà.