Càng nhìn càng kinh ngạc.
Càng nhìn thì sát ý với Tô Minh càng lớn.
Lần đầu tiên Nhiếp Thanh Cầm hận nỗi không thể giết thật nhanh một người. Bởi vì Tô Minh cho bà ta nỗi uy hiếp quá lớn.
Nhưng bà ta vô cùng thông minh. Bà ta nhìn ra Tô Minh rất cưng chiều Tô Ly.
Bà ta biết Tô Ly vô cùng quan trọng đối với Tô Minh. Vì vậy, chỉ cần bắt được Tô Ly thì Tô Minh sẽ theo kiểu ‘ném chuột sợ vỡ bình’.
Chỉ cần dùng một số thủ đoạn hạ lưu mà giết chết được một người thì Nhiếp Thanh Cầm thấy cũng bình thường. Đây là điểm đáng sợ nhất, đó là chỉ cần nhìn kết quả.
Hơn nữa, sự sắp xếp của bà ta đủ chu đáo rồi. Có thể nói chỉ thiếu một chút thôi.
“Mẫu hậu của cô đúng là khiến người khác thấy ớn”, Tô Minh thấp giọng nói với Phong Vũ Vân ở bên cạnh. Đây là những lời thật lòng của anh, cuối cùng anh cũng hiểu tại sao Phong Vũ Vân lại sợ Nhiếp Thanh Cầm đến thế. Sau đó anh lại nói: “Chắc là lần trước đến nhà họ Tô ở Chiến Uyên, tôi đã vạch trần bà ta, bà ta muốn đối phó với tôi nên sau khi điều tra về tôi, bà ta đã tìm đến Tùy Y Nhân”.
Đây là phán đoán của Tô Minh.
Hơn nữa anh có thể chắc chắn, suy đoán này của mình rất chuẩn xác.
Trong thời gian ngắn mà điều tra được rõ ràng như vậy, hơn nữa tầm nhìn chuẩn xác đặt cược vào Tùy Y Nhân, Nhiếp Thanh Cầm đúng là không đơn giản.
Tùy Y Nhân là người mà Tô Minh vô cùng, vô cùng muốn giết chết nhưng cậu ta lại chạy được.
Tùy Y Nhân cũng là người mà thiên nữ Tạo Hóa khen có thiên phú kiếm đạo.
Nắm được điểm này của Tùy Y Nhân, chứng tỏ Nhiếp Thanh Cầm rất có mắt nhìn người.
“Từ lúc tìm được Tùy Y Nhân đến hôm nay chắc cũng không mất nhiều ngày chăng? Không ngờ Tùy Y Nhân bị bà ta nuôi đến bước này”, Tô Minh thầm nghĩ, tận sâu đáy lòng là vẻ kinh ngạc và chấn động.
Tính ra cũng không bao nhiêu ngày nhưng Tùy Y Nhân hôm nay mạnh hơn chục lần so với Tùy Y Nhân ngày đó?
Cảnh giới của Tùy Y Nhân hiện giờ đã ở cấp bậc bán bộ Đại Đế trung vị, kiếm ý đã đạt được thất đoạn thật sự.
Hơn nữa, ban nãy Tùy Y Nhân đánh lén mình, thật sự đến gần mình mà mình không biết. Đúng là đáng sợ.
“Bổn hậu rất hy vọng cậu đến”, Nhiếp Thanh Cầm nhìn Tô Minh, nói, sau đó biến mất trong không gian.
Tô Minh rơi vào trạng thái trầm ngâm tạm thời.
Một hồi lâu…
“Phong Vũ Vân! Để tôi thử xem có thể giải độc trong cơ thể cô không?”, Tô Minh nói rồi nắm chặt tay nhỏ của Phong Vũ Vân.
Phong Vũ Vân cũng ngoan ngoãn làm theo.
Lúc nắm chặt tay cô ta, Tô Minh truyền chân khí hỗn độn của mình vào trong cơ thể cô ta.
Anh dò tìm rất kỹ lưỡng.
Từng phút từng giây trôi đi, tầm một lát sau thì đột nhiên…
“Chết tiệt!”, Tô Minh buông mạnh tay ra, đôi mắt không ngừng run rẩy.
Tận sâu đáy lòng là sát ý lạnh lùng và không kiêng kị.
Đồng thời có thể thấy rõ sắc mặt Tô Minh tái nhợt, còn có chút vui mừng.