Màu đen là màu mạnh nhất.
Còn màu xanh lục là màu yếu nhất.
Màu tím mà nói, hiển nhiên cũng rất mạnh rồi.
Nhưng bên trong mỗi màu, cũng có sự khác biệt.
Đậm nhạt khác nhau.
“Chu Tước", Vân Thanh Thanh nói thẳng không chút do dự.
“Thật sao?”, Vũ Bất Bại hai mắt sáng lên, con mắt già nua khẽ run.
Không chỉ riêng Vũ Bất Bại, mà Vũ Bất Hoặc và những người khác đều giống như vậy.
Vân Thanh Thanh trịnh trọng gật đầu, thậm chí còn giơ tay lên vẫy nhẹ trên không trung.
Đột nhiên, một dải Chu Tước thấp thoáng xuất hiện ở trước mặt mọi người.
"Hahahaha, tốt! Tốt! Tốt lắm!!! Ông trời cuối cùng cũng có mắt!", Vũ Bất Bại cười haha, hưng phấn tột độ.
Ý chí võ đạo Tử Sắc, đứng đầu chính là ý chí Chu Tước.
Mặc dù Tiêu Nhập Cốt cũng là màu tím, nhưng hắn chỉ là ý chí rắn cạp nong hoang cổ mà thôi! Không thể so sánh với Chu Tước!
"Tiêu Nhập Cốt, mày chuẩn bị xong chưa? Thế hệ truyền nhân của Võ Tông này, nếu mày còn muốn truy sát, có lẽ, người chết sẽ là mày", Vũ Bất Bại tự lẩm bẩm, đáy lòng đã hạ quyết tâm, phải dồn hết tâm huyết lẫn sức lực để bồi dưỡng Vân Thanh Thanh.
---
Chiến Uyên.
Quảng trường Chiến Uyên.
Tô Minh đã uống vài chén trà rồi.
Thời gian đã quá một nén nhang.
Đối với Tô Ương và Hình Cửu Tử mà nói, một giây mà ngỡ như một năm.
Vô cùng dằn vặt.
Tô Minh nhíu mày một cái: "Sư tôn của các người đến muộn? Hay là bỏ rơi các người rồi?"
Tô Ương và Hình Cửu Tử vừa muốn nói điều gì đó.
Đột nhiên.
"Ầm", toàn bộ quảng trường Chiến Uyên, không, cả tầng Chiến Uyên mới phải, rõ ràng rung động một cái, hơn nữa, nếu nghe kỹ, rõ ràng từ nơi sâu trong lòng đất truyền đến tiếng rên rỉ cùng sợ hãi.
Điều đáng sợ hơn là tất cả không gian bên trên và bên dưới toàn bộ Tô Thành đã biến thành hư vô.
Tất cả đều trở nên hỗn loạn.
Không khó để phá vỡ không gian.